Mà thân thể Linh Tôn vẫn như cũ,
chỉ hơi lung lay một chút mà thôi, giống như một ngọn núi cao vững
chãi, cho dù lực lượng mạnh mẽ như thế nào cũng đều không thể lay
chuyển được.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi híp mắt,
lẩm bẩm vài câu trong miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Linh Tôn,
nở nụ cười quỷ dị.
Con ngươi thâm thúy của Linh Tôn
hơi chuyển động, tựa như hiểu ra cái gì, đang muốn đứng lên thì bất
chợt cảm thấy dưới chân hụt hẫng, mặt đất dưới chân không ngờ đã
tách ra hai bên.
Ngay cả băng đá hắn đang ngồi cũng không thấy đâu, Linh Tôn luôn vững như Thái sơn lúc này cũng không
khỏi chao đảo, cũng may hắn là cao thủ chân chính, năng lực ứng biến
mạnh tới mức biến thái, hắc y tung bay, cơ thể nhẹ xoay một vòng
đã có thể vững vàng đáp xuống phía mặt đất phía bên kia.
Cái chén bạch ngọc trong tay hắn lung lay mấy cái, rượu bên trong cũng vẩy ra ngoài không ít, làm
ướt cả ngón tay của hắn.
Linh Tôn liếc mắt nhìn chén rượu
kia, nhàn nhạt mỉm cười, đem chỗ rượu còn dư uống hết, sau đó ba ngón
tay khẽ vẫy, cây roi màu đỏ bỗng biến mất.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy liền
biết lần này mình đã thắng. Nàng hưng phấn cười lớn, nhanh chóng thu
hồi Hỏa Diễm Chi Dực, đứng trên mặt đất nhìn thẳng vào mắt Linh
Tôn.
“Sư phụ, nhiều năm như vậy cuối cùng ta cũng có thể khiến cho rượu của người văng ra ngoài.”
“Từ khi nào mà ngươi đã học được
cách thi triển phù chú thuật mà không cần vẽ phù rồi?” Linh tôn không để ý đến vấn đề của nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi.
“Dùng nhiều lần thì sẽ học được
thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cần khiêm tốn. Sử dụng phù chú
thuật thành thạo thì nàng có thể tỉnh lược được quá trình niệm chú
và vẽ bùa, vừa tiết kiệm thời gian vừa khiến cho kẻ địch không có
cơ hội phòng bị.
Nghe nàng nói vậy, trong mắt Linh
Tôn chợt lóe một tia kinh ngạc, thế nhưng đã nhanh chóng biến mất. Hắn
bình đạm nói: “Có thể ngự phù bằng tâm, vậy cũng có nghĩa ngươi đã đột phá cảnh giới Tứ Nguyên Thiên.”
Cấp bậc của phù chú thuật được
chia từ Nhất Nguyên Thiên đến Cửu Nguyên Thiên, thời điểm ở Nhất
Nguyên Thiên nhất định phải dựa vào lá bùa để vẽ phù, hơn nữa người đó
cũng chỉ có thể sử dụng nguyên phù một loại thuộc tính mà thôi.
Đến cảnh giới Nhị Nguyên Thiên,
hai loại thuộc tính trong thân thể sẽ dần dần dung hợp, cuối cùng tạo
ra Phù Nguyên.
Phù Nguyên là căn bản của phù chú
thuật, nguyên khí của phù chú sư không thể lưu trữ trong thân thể mà
phải hấp thu nguyên khí từ thế giới bên ngoài. Phần nguyên khí này
sẽ tiến vào bên trong Phù Nguyên để rèn luyện, sau đó sinh ra các loại
nguyên khí có thuộc tính bất đồng.
Vì vậy, có Phù Nguyên cũng đồng nghĩa với việc có thể cùng lúc tu luyện cả năm loại thuộc tính. Tới cảnh giới Tam Nguyên
Thiên thì không cần dùng tới lá bùa nữa mà có thể trực tiếp vẽ bùa
lên không khí, hơn nữa năm loại nguyên khí trong thân thể cũng bắt đầu dung hợp, tạo thành thế cân bằng. Đây là cảnh giới mấu chốt của
phù chú thuật, tu luyện không tốt rất có khả năng sẽ bị nguyên phù phản
phệ.
Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn cẩn
thận, lại có Linh Tôn chỉ dạy, cuối cùng vẫn vượt qua được cái quá
trình khó nhai này. Hôm qua, nàng nhìn thấy phù nguyên trong thân
thể đã từ từ có sắc thái của năm loại thuộc tính, quan sát bọn chúng
bình yên xoay tròn, nàng liền biết mình rốt cục cũng thoát khỏi cảnh
giới Tam Nguyên Thiên, tiến vào cảnh giới Tứ Nguyên Thiên sơ cấp.
“Sư phụ, đạt được cảnh giới Tứ
Nguyên Thiên, vậy chắc hẳn ta có thể sử dụng Ngự Thú Phù rồi đúng
không?” Hoàng Bắc Nguyệt cao hứng nói.
Linh Tôn gật đầu một cái: “Về cơ bản là có thể.”
“Vậy lúc nào người mới dạy ta?” Nàng có chút nóng lòng, nàng muốn xem thử một chút về uy lực của Ngự Thú Phù a. “Ngươi phải tự học.” Khẩu khí của Linh Tôn rất nhạt, tuyệt không cho phép người khác thương lượng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nói: “Người không dạy ta sao?”
“Ngươi đã cùng Vạn Thú Vô Cương
nhỏ máu nhận chủ, có thể tùy ý ra vào thăm dò không gian bên trong nó. Sau cảnh giới Tứ Nguyên Thiên, ta sẽ không dạy ngươi nữa.”