Trở lại Lưu Vân các, Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra quần áo ngày đó đặt làm tại tiệm quần áo, hai ngày trước mới vừa lấy còn chưa xem qua kỹ càng.
Bộ quần áo này làm vô cùng tinh sảo, vải vóc màu đen, phía trên có thuê hoa chìm, dựa theo bản vẽ của nàng đưa mà may theo vô cùng vừa người, mặc ở trên người nhìn rất suất (đẹp trai) ấy chứ!
Đông Lăng nhìn đến nỗi hai tròng mắt trợn tròn lên, ngạc nhiên vui mừng nói: “Tiểu thư, đây là quần áo của quốc gia nào? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy?”
“Là một quốc gia xa xôi.” Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý nói, không dự định giải thích gì nhiều với Đông Lăng dù sao nàng cũng không thể hiểu được, nàng sửa sang lại quần áo, hỏi: “Thứ ta bảo ngươi chuẩn bị đã làm tốt chưa?”
“Dạ, tốt lắm!” Đông Lăng lập tức xoay người đi đến tủ quần áo lấy bọc vải nhỏ mở ra, “Đây là ngọc bội tùy thân của đại thiếu gia, nghe nói chưa bao giờ rời khỏi người .”
Hoàng Bắc Nguyệt trợn mắt nhìn, cầm lấy ngọc bội kia, khi nàng từ Linh Ương Học Viện trở về, để cho Đông Lăng đi trộm ít đồ của Tiêu Trọng Kỳ hoặc Tiêu Viễn Trình, tùy tiện cái gì cũng được, không nghĩ tới Đông Lăng thần thông như vậy, lại có thể trộm được ngọc bội tùy thân của Tiêu Trọng Kỳ!
“Ngươi như thế nào lấy được thứ này ?” Thân thủ của Tiêu Trọng Kỳ kia cũng không yếu, chiến sĩ bạch ngân của đế quốc không phải chỉ để khoe khoang.
Đông Lăng đỏ mặt lên, nhăn nhó nói: “Ta vừa mới đến hậu hoa viên, nhìn thấy đại thiếu gia đang đùa giỡn nha hoàn trong phòng của Tuyết di nương, bọn họ… quần áo, ách… ngọc bội kia rơi ở trên cỏ, ta liền nhặt về…”
Dù sao tuổi của Đông Lăng còn nhỏ, nhìn thấy loạn chuyện nam nữ này vốn rất xấu hổ, nói ra lại càng ngượng ngùng, cúi đầu, mặt đỏ như một quả cà chua.
Thật ra Hoàng Bắc Nguyệt thì không sao cả, khi còn ở thế kỉ 21, loại chuyện này nàng thấy nhiều rồi, dù nhìn cả quá trình hai mắt cũng không chớp một cái chứ đừng nói đến đỏ mặt.
Nàng thu hồi ngọc bội, gật đầu nói: “Lúc này đây, tuyệt đối sẽ khiến cho người của Tiêu gia chịu đau khổ thật lớn!”
Nói xong, lén lút ra ngoài.
Đông Lăng lo lắng nhìn nàng, tiểu thư mỗi lần lén lút đi ra ngoài nàng đều rất lo lắng, tuy nói thực lực hiện tại của tiểu thư đã không cần nàng lo lắng, nhưng mà vạn nhất gặp phải đối thủ mạnh thì sao đây?
Bóng đêm tối đen, sương mù nồng đậm, dưới màn đêm một điểm sáng nhỏ cũng không có.
Một thân ảnh nhỏ nhắn lén lút từ phủ trưởng công chúa đi ra, giống như quỷ mị tại ngã tư đường bí mật đi, động tác nhanh chóng, lưu loát, dưới bóng đêm trường bào màu đen tinh sảo tung bay, loại quỷ di xư xác tiêu điều này khiến kẻ khác sợ.
Lên xuống vài lần đã đến ngoài thư phòng của phủ An Quốc công, ngay cả con mèo nhạy cảm đang nằm trong sân cũng không bị kinh động.
Trong thư phòng còn thắp đèn, nàng lặng lẽ tiến sát lại, mơ hồ nghe được thanh âm từ trong cửa sổ truyền tới.
“Chúc mừng phụ thân đạt được một vị cao thủ như vậy! Ngôi vị hoàng để đã sắp tới trong tầm tay!” Tiết Triệt cười ha hả không chút nào che dấu thanh âm kiêu ngạo.
An Quốc công cũng cười ha ha vài tiếng: “Nghĩ không ra Hí Thiên kia thức thời như vậy, thật sự là trời giúp chúng ta!”
“Phụ thân, có sự trợ giúp của Hí Thiên, không bằng chúng ta nên sớm diệt trừ thái tử!” Tiết Triệt hung hăng nói.
Trong mắt An Quốc công tinh quang chợt lóe: “Hừ! Hắn có dũng khí bảo vệ kẻ sát hại muội muội của ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn! Nhưng mà hôm nay Hí Thiên vừa mới tương giao* cùng chúng ta, để cho hắn đi đối phó thái tử, còn chưa đến lúc đó.”
* tương giao: kết bạn
“Phụ thân nói rất đúng, là ta cân nhắc không chu toàn.” Tiết Triệt cắn răng, “Nhưng mà Mộng nhi cũng không thể chết vô ích như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt kia, nhất định phải giết nàng!”