Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Bên cạnh đi tới vài người Tu La thành, lưng của Hoàng Bắc Nguyệt dán chặt vào thân cây, chờ bọn họ đi xa , mới chậm rãi ngồi xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lấy ra một bình nước từ trong nạp giới, từ từ đưa lên súc miệng, đem máu đen bên trong nhổ ra ngoài, tiện thể rửa tay luôn.
Sau khi làm xong những việc này, nàng thật bình tĩnh, không nghĩ bất kì cái gì trong đầu, ngồi im lặng giống như chuyện của cả thế giới này không có gì liên quan đến mình.
“Ai. . . . . . .” Trong lòng một tiếng thở dài đột ngột vang lên, dường như có thể nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện: “Hoàng Bắc Nguyệt, nếu đau lòng, thì khóc ra cho thoải mái một chút.”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, không đáp lại, Yểm lại nói tiếp: “Ta không nhìn ngươi là được rồi, ta nhắm mắt lại! Thật sự nhắm mắt lại ! Ta không nhìn thấy gì hết, ngươi đang làm cái gì? Không nhìn thấy, không nhìn thấy”
( Ân: *mắt giật giật* Yểm !!! Ngươi đang làm cái gì a?! Dỗ con nít sao?! )
Yểm tự nói chuyện một mình hồi lâu, cũng không thấy ai đáp lại, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút buồn chán, nữ nhân này lòng dạ sắt đá, sao có thể dễ dàng khóc như vậy?
Rơi vào đường cùng, Yểm đành phải mở mắt ra, nói “Hoàng. . . .”
Cảnh vật trước mắt lắc lư chao đảo, một mảnh nước mơ hồ đem tất cả cảnh vật biến thành mông lung mờ ảo.
Yểm ngơ ngác ngây ngẩn cả người, đây là có chuyện gì?
Một tiếng nức nở yếu ớt truyền đến bên tai hắn, hắn mới giật mình hiểu ra, nàng, không phải nàng đang khóc chứ!
Bị phong ấn trong thân thể nàng, hắn luôn luôn qua ánh mắt của nàng nhìn tất cả mọi thứ, không nghĩ tới, khi nàng khóc, tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy cũng là nước mắt mông lung.
Yểm trầm mặc không dám mở miệng, bên tai còn vang vọng những tiếng khóc được đè thấp của nàng, dưới ánh trăng có gió, thanh âm kia giống như được gió thổi đi xa.
Đối với ma thú mà nói, chuyện khóc chảy nước mắt là điều không thể tưởng tượng được, bởi vì bọn họ chưa bao giờ khóc, bọn hắn cùng loài người, và những loại thú khác không giống nhau, ma thú hội tụ những điều tà ác, trời sinh hung bạo, không biết nước mắt là cái gì.
Nhưng có lẽ, từ hôm nay trở đi hắn đã biết, hoá ra nước mắt là như vậy, sẽ chảy vào trong lòng, mùi vị lại chua xót như thế.
“Hoàng Bắc Nguyệt, ta là người đầu tiên nhìn thấy ngươi khóc phải không?” Đợi đến khi tiếng khóc của nàng dần dần ngừng lại, Yểm mới mở miệng hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt im lặng suy nghĩ, con ngươi lạnh lùng đảo qua một cái nói: “Ngươi không phải người.”
Yểm!!!
Đây chẳng phải là phân biệt đối xử sao?
“Này này, là ta quan tâm đến ngươi, nếu thật sự ngươi đau lòng như vậy, đem ta thả ra ngoài, ta giúp ngươi đi giết hắn!” Yểm hung dữ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, dùng ống tay áo lau lau mắt, sau khi khóc xong, trong lòng thật sự thoải mái không ít, nàng cũng không cảm thấy chuyện khóc lóc ở trước mắt Yểm mất mặt cỡ nào.
Làm người vốn nên như vậy, lúc muốn cười thì có thể cười, thời điểm muốn khóc thì lập tức khóc.
Nghe được Yểm nói như vậy, nàng cúi đầu cười một tiếng, nói: “Yểm, ngươi có biết người và thú khi lớn lên khác biệt nhất là cái gì không?”
Yểm có không chút hứng thú, nói: “Là cái gì?”
“Con người rất phức tạp, mà thú lại đơn giản.”
Yểm nói: “Thú có đôi khi cũng rất phức tạp.”
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu nói: “Không giống như vậy, ví dụ việc ta khóc lúc nãy, bởi vì oán hận Phong Liên Dực phản bội và lừa gạt ta, không giống với việc ngươi muốn giết hắn, trái ngược lại, trong lòng ta vẫn không nỡ giết hắn.”
Yểm lẩm bẩm nói: “Hiện tại luyến tiếc, sau này chính là đại hoạ!”
“Thả ngươi ra ngoài, cũng là một mối hoạ lớn!”