Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1012: Chương 1012: Người Mang Khế Ước 4




Nàng làm sao có thể yếu như vậy, bị người bắt nạt chỉ biết khóc thảm như vậy? Nếu là nàng đã sớm hung hăng giáo huấn đám con nít kia.

”Vậy là ai?”

”Có lẽ là Hoàng Bắc Nguyệt...” Nguyệt Dạ có chút bất an nói. Nếu không phải vì tự bảo vệ mình, nàng cũng không muốn ở trước mặt hắn nhắc tới người khiến hắn bi thương.

Phong Liên Dực lẳng lặng nhìn nàng chốc lát, sau đó trên khuôn mặt tuyệt sắc thong thả xuất hiện nụ cười thản nhiên: “Đó chính là nói, kiếp sau ta còn có thể gặp nàng.”

”A, đúng vậy...” Trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, bộ dáng lừa bịp hắn có tốt hay không?

”Vậy là tốt rồi.” Hắn thấp giọng nói một câu, sau đó vỗ vỗ ván giường, nói: “Không còn sớm, ngủ đi.”

Tiểu hồ ly quả thật đã sớm mệt nhọc, nếu không phải hồn phách Nguyệt Dạ mạnh mẽ chống đỡ thì làm sao có thể ra ngoài hoạt động tới hơn nửa đêm, nghe vậy gật đầu, thân thể cuộn tròn nho nhỏ, chậm rãi ngủ thiếp đi trong hơi ấm xung quanh.

Mặc dù có kết giới ngăn cản, nhưng trong tiếng gió gào thét bên ngoài, tiếng nói của Lệ Tà cùng Ô Sát cũng có thể rõ ràng truyền vào trong tai hắn. Hắn là cao thủ thuộc tính phong, chỉ cần có gió, tất cả hắn cũng rõ như lòng bàn tay.

Nàng vừa rồi nói với Băng Linh Huyễn Điểu ở bên ngoài, sao hắn lại không nghe thấy?

Trong ánh nến hôn ám, màu tím trong con ngươi hắn tầng tầng sáng tỏ, bỗng nhiên sâu, bống nhiên mỏng như bức tranh thủy mặc trong sương mù, mơ hồ mông lung, luôn khiến người ta nhìn không thấu.

”Ngươi biết không? Băng Linh Huyễn Điểu tính tình cao ngạo, so với thần thú vẫn cố chấp nhất. Nó cả đời chỉ biết thần phục một người...”

Tiếng nói như tiếng thở dài chậm rãi vang lên trong bóng đêm. Hắn vươn tay, yêu thương vuốt ve lỗ tai lông tù đo đỏ của nàng.

Đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhẹ không thể nhận ra.

Lệ Tà cùng Ô Sát đứng cả đêm trong gió tuyết, lúc hừng đông tuyết mới chậm rãi ngừng, Ô Sát ôm hai tay đi tới đi lui trong đất tuyết.

”Lệ Tà đại nhân, ngươi nói chuyện này nên làm sao bây giờ? Bệ hạ căn bản không muốn gặp chúng ta a!”

Lệ Tà trầm mặc không đáp.

Ô Sát còn nói: “Ảnh Hoàng đúng là cái đuôi mỗi ngày đi theo bệ hạ. Tuy nói là Phong Linh thú - một trong “Ngũ linh”, nhưng ta không để vào mắt, nếu không giải quyết hắn xong chúng ta trực tiếp gặp bệ hạ, thế nào?”

Đôi mắt màu tím sậm của Lệ Tà âm trầm liếc hắn một cái: “Nếu ngươi dám gây phiền toái cho ta, ta sẽ đánh ngươi vào hồ máu Địa ngục.”

Ô Sát vừa nghe, trên lưng lạnh lẽo không dám nói thêm nữa. Trong chốc lát buồn bực, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng nói: “Một con hồ ly cũng có địa vị hơn chúng ta.

”Có thể không phải hồ ly bình thường.” Lệ Tà khóe môi có chút giương lên,“Nếu ta không nhìn lầm thì hồ ly kia là phong ấn thân thể. Người trong đó chính là mấu chốt.”

”A! hóa ra phong ấn một người! chẳng trách!” Hôm qua hắn muốn nướng hồ ly ăn, Ảnh Hoàng liền lập tức xuất hiện. Nói vậy người bị phong ấn nhất định rất trọng yếu với bệ hạ.

”Lựa chọn một con linh thú cấp 1 làm phong ấn thể nhất định là bất đắc dĩ, bên trong rốt cục phong ấn ai?” Lệ Tà nhíu mày suy tư.

Ô Sát cười ha ha, nói: “Chắc sẽ không phong ấn Hoàng Bắc Nguyệt đi! Ha ha ha ha...-”

Lệ Tà quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Chúng ta đi.”

”Đi đâu?” Ô Sát không hiểu loại người thông minh này nói đi là đi “Chúng ta vẫn chờ gặp bệ hạ mà! Không gặp sao đi được!”

”Bệ hạ sẽ không gặp chúng ta.” Lệ Tà đã xoay người, “Ở chỗ này chờ chỉ làm bệ hạ tức giận.”

Vừa nghe sẽ làm bệ hạ tức giận, Ô Sát vội vàng đuổi theo hắn,“Lệ Tà đại nhân, chúng ta đi đâu?”

”Học Viện Linh Ương.”

”Đi chỗ đó làm gì?” Người mang khế ước không tìm được, đi cũng vô dụng a!

Lệ Tà âm lãnh nói: “Ôm cây đợi thỏ.”

Ô Sát không hiểu ra sao.

Ngày thứ hai trong cung thiết yến, khoản đãi sứ thần mỗi nước đường xa mà đến. Nguyệt Dạ vốn định chờ Băng Linh Huyễn Điểu liên lạc, nhưng con chim này từ tối hôm qua rời đi liền bặt tin. Nàng liền đi theo Phong Liên Dực tiến cung.

Hoàng đế Nước Bắc Diệu lần này đến đây thành ý mười phần, đại thần quyền quý tự nhiên nguyện ý kết giao cùng hắn, huống chi Phong Liên Dực từng ở Nước Nam Dực làm con tin mười năm, một số người quyền quý là người quen cũ, nói mấy chuyện với nhau, khí chất phong nhã của hắn lần nữa khuynh đảo vô số người.

Nguyệt Dạ nghe bọn họ nói chuyện rất nhàm chán, lặng lẽ chui khỏi đám người ra Ngự Hoa viên đi dạo bộ.

Nàng là linh thú Phong Liên Dực mang theo, chỉ cấp 1 nên tự nhiên không ai ngăn nàng.

Một bên rừng mai trong Ngự Hoa viên, tất cả phi tần cùng nữ quyến quan lại nói chuyện với nhau, trong đó có cả Bắc Nguyệt quận chúa bị mọi người vây quanh. Nguyên nhân thân phận địa vị nàng hôm nay không chỉ là con gái của Trưởng công chúa Huệ Văn, còn có phong hào Ninh thân vương, hơn nữa rất nhanh sẽ thành thân với người thừa kế của đại gia tộc đệ nhất thiên hạ Bố Cát Nhĩ. Thân phận như vậy ở Nước Nam Dực, chỉ sợ chỉ có hoàng hậu mới có thể sánh vai cùng nàng, bởi vậy ai cũng nhanh đến nịnh hót nịnh nọt.

Bắc Nguyệt quận chúa trời sanh tính ôn hòa, tính cách cũng ngại ngùng nhu thuận, có chút ngượng ngùng, vẫn mỉm cười, cho dù chung quanh bảy miệng tám lời tranh giành trò chuyện, nàng cũng không tức giận, cũng không ngại phiền, sự kiên nhẫn cùng khí độ khiến Nguyệt Dạ rất bội phục.

Nàng ghé vào bề mặt tảng đá, chán chết nhìn bên kia.

Sột soạt Sột soạt......

Bên tai vang lên tiếng kỳ lạ, hình như là móng vuốt cào vào tảng đá. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái đầu vàng vàng xanh xanh ra sức bò lên, tứ chi vừa nhỏ vừa mảnh vừa ngắn vịn vào bờ đá, gần bò lên đến nơi.

Trên đầu một cọng hành màu xanh biếc lung lay hai cái, có phải tỏ vẻ hắn rất vui vẻ hay không?

Nguyệt Dạ lạnh lùng nhìn viên bi này, nó hình như cũng nhận thấy tầm mắt đáng sợ của nàng, không khỏi cố gắng vểnh mặt lên. Hai mắt trong veo như nước phản chiếu mặt tiểu hồ ly, giật mình một cái.

Đây là đồ chơi gì a?

Nguyệt Dạ nhìn thứ này lớn lên thật giống khoai tây.

Khoai tây nhi đánh giá nàng từ đầu tới đuôi, sau đó dừng lại chỗ lông bị đốt ở trên lưng nàng, ngừng một chút, sau đó cười ha hả.

Cười nhạo nàng?

Đừng nói trong lòng Nguyệt Dạ khó chịu, tiểu hồ ly cũng không thích, thói đời này, ngay cả một viên khoai tây nhi cũng dám cười nhạo nó?

Cái đuôi lông xù từ phía sau cuốn lên, đảo qua mặt khoai tây nhi, hắn “Chi nha” một tiếng liền quay người, thân thể tròn vo lăn khỏi tảng đá lớn, cứ một vòng lăn lại “chi” rồi lại “nha” một tiếng. Cuối cùng lăn tròn trên mặt đất một vòng, đụng vào một hòn đá mới dừng lại, thật đúng là viên bi a!

Nguyệt Dạ cao hứng, hả hê nhìn nó.

Tiểu khoai tây nhi xoay người đứng lên, nhìn nàng một cái, sau đó miệng méo xệch, không tiền đồ oa oa khóc lớn, khập khiễng xoay người chạy.

Hắn cũng không chạy xa, Nguyệt Dạ nhìn hắn chạy đến đình đài bên kia, khoa tay múa chân nói gì đó, một ngón tay chỉ về phía nàng, rõ ràng là đang cáo trạng?

Khoai tây nhi mà vẫn còn đồng loại? Không phải là một đống khoai tây chứ?

Nghĩ tới tràng cảnh đại quân khoai tây đánh chính mình, Nguyệt Dạ cười ngất.

Tuy nhiên giây tiếp theo, nụ cười trên mặt hoàn toàn đóng băng.

Bởi vì sau khi khoai tây nhi cáo trạng, một con lão hổ cả người vàng ròng liền đứng lên khỏi đình đài, “Grao” một tiếng, hung mãnh chạy tới chỗ Nguyệt Dạ.

Khoai tây lớn thành như vậy sao?

Nguyệt Dạ lập tức đứng lên muốn chạy trốn, nhưng lão hổ kia tốc độ nhanh hơn, nháy mắt tới ngay trước mặt cản đường nàng chạy trốn.

Mãnh hổ ghé sát mặt vào mặt nàng, mắt to hung ác trợn trừng nhìn nàng, khí tức trên người nó đúng là của thần thú.

Chân Tiểu hồ ly mềm nhũn gục xuống. Nguyệt Dạ cố gắng chống đỡ nó. Lão hổ này mặc dù hung ác, nhưng trừng mắt nhìn nàng hồi lâu cũng không động thủ, nhìn nàng nhỏ yếu như vậy chắc thấy không tiện ra tay.

Nguyệt Dạ liếc hắn một cái, nhìn cặp mắt của thần thú này tinh khiết, không giống loại hung mãnh, bởi vậy lá gan càng lớn hơn, hai bên trừng mắt nhìn ba giây sau, nàng dứt khoát vươn móng vuốt vỗ một chút trên mặt lão hổ.

”Ô......” Lão hổ lập tức lui về phía sau, Nguyệt Dạ cũng nhân cơ hội nhảy khỏi tảng đá, chạy trốn thật nhanh.

Lão hổ sao có thể không tức giận, một con linh thú cấp 1 cũng dám bắt nạt hắn, quá kiêu ngạo.

Gào khóc kêu to đuổi theo, động tĩnh thật lớn tự nhiên kinh động sang bên đám nữ quyến bên kia. Những nữ tử kia phần lớn là người bình thường, vừa nhìn thấy thần thú hung mãnh liền sợ hãi chạy trốn.

Nghe được tiếng động, Bắc Nguyệt quận chúa sắc mặt cũng có trắng bệch, rò rẫm đi lên trước, lớn tiếng nói: “Tiểu Hổ! Tiểu Hổ! đừng hồ đồ, sẽ hù dọa người khác”

Nhưng lão kia hổ lại mặc kệ như chưa nghe thấy lời của nàng, không có tác dụng uy hiếp, vẫn sống chết đuổi theo tiểu hồ ly muốn báo thù.

Hổ đuổi hồ ly làm nhiệt náo Ngự Hoa viên, kinh động Thái tử Chiến Dã cùng Lạc Lạc chạy tới. Chiến Dã vừa nhìn, không nói hai lời liền triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, chỉ thấy hỏa diễm màu tím chợt lóe liền che ở trước mặt Tiểu Hổ.

Mà Lạc Lạc cũng duỗi tay rất nhanh ôm tiểu hồ ly khỏi mặt đất lên, cười nói: “Tiểu gia hỏa này chắc sợ lắm.”

Nguyệt Dạ ở trong phong ấn cười đến nghiêng ngả vừa nghe, ngẩng đầu nhìn thiếu niên tươi cười sáng lạn này không khỏi ngẩn ra, tiếng cười dần dần đình chỉ.

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân ngăn cản Tiểu Hổ đầy mắt ủy khuất. Chiến Dã chậm rãi đi qua, trầm giọng mở miệng: “Không phải đã nói không được bắt nạt người sao?”

Tiểu Hổ oán hận trừng mắt nhìn hồ ly, là con linh thú cấp 1 bắt nạt hắn mới đúng!

Chi Chi cũng chạy đến, bò lên lưng Tiểu Hổ, chi chi nha nha cáo trạng với Chiến Dã, đáng tiếc lời của hắn không ai hiểu được.

Đối với hai con thú này, thái độ của Thái tử Chiến Dã rõ ràng khoan dung rất nhiều, Ngự Hoa viên bị phá hủy, hắn không hề trách cứ, chỉ vỗ vỗ Tiểu Hổ nói: “Chỉ là linh thú cấp 1 mà thôi, ngươi cho dù đánh thắng cũng chẳng được gì.”

Tiểu Hổ ngẫm lại cũng đúng, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn mang Chi Chi xoay người đi.

Chi Chi ở trên lưng Tiểu Hổ vẫn giương nanh múa vuốt với hồ ly, hẳn là tuyên bố lần sau muốn báo thù đi.

Nguyệt Dạ đầy hứng thú nhìn bọn họ, một con thần thú cùng một khoai tây nhi, tổ hợp này thật kỳ quái.

Chiến Dã ở biên quan nghênh đón Phong Liên Dực, cho nên biết tiểu hồ ly, vừa rồi bởi vì nhìn thấy nó đúng là sủng vật yêu thích của Phong Liên Dực nên mới gọi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân ra ngăn cản, không thể để nó chịu một ít thương tổn.

”Nó là sủng vật của Bắc Diệu vương, để ta đưa cho hắn.” Chiến Dã tiếp nhận tiểu hồ ly trong lòng Lạc Lạc, nhìn thấy vết thương bị đốt trên lưng nàng, sắc mặt hơi đổi: “Tiểu Hổ rất không hiểu chuyện!”

Nguyệt Dạ nghe hắn nói như vậy, sợ hắn trách lão hổ kia. Mặc dù nàng gây sự, tuy nhiên nàng luôn luôn quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện vu oan sau lưng, bởi vậy chậm rãi mở miệng:“Vết thương này ít nhất là từ ngày hôm qua, thái tử điện hạ chẳng lẽ không nhìn ra?”

Nàng vốn không muốn nói chuyện gây phiền toái, linh thú cấp 1 mở miệng nói chuyện rất kinh người, vừa nói xong, Chiến Dã liền sửng sốt một chút, nhẹ buông tay, tiểu hồ ly suýt rơi trên mặt đất, may mà Lạc Lạc trời sinh cơ trí, phản ứng cực nhanh tiếp được.

”Linh thú mà cũng nói chuyện được.” Lạc Lạc cười nói, nâng tiểu hồ ly nhìn kỹ,“Sao ngươi có thể nói được?”

Tiểu hồ ly quăng cái đuôi một chút, Nguyệt Dạ không nói chuyện, nó tự nhiên cũng không thể mở miệng.

Bắc Nguyệt quận chúa được thị nữ dìu tới, hơi xin lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Hổ cùng Chi Chi rất ngang ngạnh, ta không trông chừng tốt.”

”Không trách ngươi.” Chiến Dã nhìn thấy nàng, trên mặt lãnh khốc ảm đạm cười, tràn ngập ân cần như với muội muội của mình.

Lạc Lạc có chút mất tự nhiên gãi gãi ót, nói:“Ta, ta đem hồ ly cho Bắc Diệu vương.”

Nói xong vội vàng ôm tiểu hồ ly chạy trốn.

”Hắn rất ghét ta sao? Mỗi lần nhìn thấy ta liền bỏ chạy.” Bắc Nguyệt quận chúa mất mát nói.

”Các ngươi sắp thành thân, hắn chỉ ngượng ngùng thôi.” Chiến Dã an ủi nàng,“Bắc Nguyệt, ngươi đã quên rất nhiều chuyện, chờ ngươi nhớ tới sẽ hiểu, Lạc Lạc kỳ thật rất thích ngươi.”

”Thật vậy sao?” Tuy nói như vậy, nhưng nàng vẫn cảm giác mờ mịt.

Lạc Lạc ôm tiểu hồ ly chạy ra Ngự Hoa viên, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi là Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ? tân nương tử xinh đẹp như vậy, vì sao ngươi nhìn thấy liền bỏ chạy? Không thích nàng sao?”

Lại nghe tiểu hồ ly mở miệng nói chuyện, Lạc Lạc vừa ngạc nhiên vừa cao hứng, nói: “Ta làm sao không thích nàng? Thích vô cùng!“.

Đối với một con tiểu hồ ly thì không hề ngượng ngùng, chuyện này nói với người khác thì khó, những nói với hồ ly thì rất dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.