” Đông Lăng cô nương, nha đầu này ăn nói vụng về, lời của nàng làm sao có thể là thật a ?”
” Không có lửa làm sao lại có khói ? Huống hồ phong quang của di nương
cũng không chỉ có mình Bội Ngọc tỷ gặp qua, nô tỳ cũng đã gặp qua nha.”
Đông Lăng cười nói: ” Bất quá nhà mẹ đẻ của Cầm di nương là phủ Thừa
tướng, có tiền có thế, phong quang rất lớn cũng là đương nhiên.”
Cầm di nương miễn cưỡng cười cười, nha đầu Đông Lăng này cũng quá ghê
gớm đi, trong lời nói khắp nơi đều là cạm bẫy, giống y như chủ nhân của
nàng vậy ! Nàng làm sao dám đáp lại, không cẩn thận rơi vào trong cạm
bẫy thì khổ.
Nhà mẹ đẻ của nàng quả thực phong quang, phủ
Thừa tướng có tên tuổi lớn như vậy, cùng Tuyết di nương không giống
nhau, muốn bắt đầu thì phải bắt đầu từ Tuyết di nương a !
Mắt thấy mấy vị di nương cùng thiếu gia, tiểu thư bình thường vừa uy
phong vừa phong quang bây giờ sắc mặt đều xanh mét, đám di nương cùng
các tiểu thư vốn bình thường không được sủng ái, không quyền thế bắt đầu có chút hả hê, mỗi người đều đang chờ xem kịch vui !
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi từ cửa đến hành lang, Đông Lăng lập tức
tiến lên đỡ nàng tay, đám người đang ngồi trong tiền thính cũng không
biết nàng muốn làm gì, bởi vậy cũng lẽo đẽo theo sau.
”
Nhiều năm như vậy, ta vốn tưởng rằng gia nghiệp mà mẫu thân ta lưu lại
sẽ được quản gia hảo hảo quản lý, phụ thân cũng sẽ để tâm tới, các vị di nương cũng sẽ biết quý trọng hơn. Nào ngờ, mẫu thân bất quá mới rời đi
bốn năm, bên trong liền đổi chủ, Chu quản gia, ngươi cấp cho ta kinh hỉ
không nhỏ a !”
Hoàng Bắc Nguyệt trừng mắt nhìn Chu quản
gia, hắn lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu: ” Quận chúa tha mạng, tiểu
nhân thật sự không có tham ô, những thứ này đều là…đều là…”
” Đừng tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ nữa ! Nếu ngươi dám lừa ta thêm một
lần nữa, ta liền đưa Bội Ngọc đi biên quan, sung làm quân kỹ (thứ cho
các binh sĩ, khụ khụ, giải tỏa a).” Một tiếng quát lanh lảnh của Hoàng
Bắc Nguyệt khiến tất cả mọi người chấn động không thôi.
”
Người đâu ! Hung hăng đánh hắn một trận cho ta ! Đánh cho tới khi hắn
nói thật mới thôi !” Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng hạ lệnh. Mấy tên gia
đinh này đều là người mới tới, mới rồi đã bị Đông Lăng uy bức lợi dụng
thu mua hết, bởi vậy bọn họ mới giúp nàng khiêng mấy cái rương của Chu
quản gia ra. Hiện tại đương nhiên bọn họ sẽ nghe lệnh của Hoàng Bắc
Nguyệt, lấy thô côn (cây côn/gậy to) đến, đem Chu quản gia đè xuống đất
hung hăng đánh.
Đám gia đinh này trong phủ vốn cũng không
lăn lộn tốt, ở nơi nào cũng bị áp chế, đã sớm ôm một bụng oán khí đối
với Chu quản gia, hiện tại lại có cơ hội phát tiết, đương nhiên bọn hắn
sẽ không bỏ qua.
” Quận chúa ! Quận chúa tha mạng a ! Tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân thật sự là oan uổng, quận chúa đây là muốn vu
oan giá hoạ cho tiểu nhân a…” Chu quản gia tê tâm liệt phế gào khóc, cây gậy kia đánh rất mạnh vậy mà hắn vẫn chưa nhả ra sự thật.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng trên bậc thang, lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: ” Đem Bội Ngọc ra ngoài đánh luôn cho ta !”
” Quận chúa, quận chúa, xin người hãy tha cho nô tỳ đi !” Bội Ngọc quỳ
xuống khóc lớn, gắt gao nắm chặt lấy làn váy của Cầm di nương không chịu buông tay.
Cầm di nương lúc này chính mình còn lo không
xong, làm sao còn có thể quản nha đầu này đây, bởi vậy liền một cước đem nàng đá lăn ra ngoài.
Haig tên gia đinh liền tiến tới kéo Bội Ngọc ra ngoài, vứt xuống sân rồi hung hăng đánh.
” Phụ thân, phụ thân cứu ta ! Đau quá, phụ thân ! Phụ thân !” Thân thể
Bội Ngọc non mềm, làm sao có thể chịu nổi loạn côn đánh xuống ? Mới bị
đánh mấy cái nàng ta đã rú lên thảm thiết tựa như heo bị chọc tiết.
Cái mông của Chu quản gia đã bị đánh đến mức nở hoa, hắn vốn vì nữ nhi
nên mới mạnh mẽ chịu đựng, bây giờ trông thấy nữ nhi cũng bị tra tấn
liền ngẩng đầu lên hướng Tiêu Viễn Trình cầu cứu.
Sắc mặt
Tiêu Viễn Trình trở nên vô cùng khó coi, việc này hắn căn bản không thể
nhúng tay vào. Thứ nhất, thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt sâu không lường
được, bối cảnh sau lưng ngay cả lão gia tử đều phải kiêng kỵ ba phần,
hắn đương nhiên không dám trêu vào.
Thứ hai, trong Trưởng công chúa phủ, Bắc Nguyệt quận chúa mới thật sự là chủ nhân nha.