Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 277: Chương 277: Nhất gia chi chủ (9)




” Quá đáng sao ? Phụ thân ngài có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong đế đô này có nhà nào chưa từng bị lục soát qua ? Điều ta làm bất quá chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, so với nhà mấy nhà khác cũng không tính là gì, vậy mà người bảo ta quá đáng ?”

Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra tới cửa, chỉ tay một cái nói: ” Lo lắng cái gì ? Còn không mau đỡ Chu quản gia dậy !”

Mấy tên gia đinh đang lo sốt vó, vừa nghe thấy mệnh lệnh Hoàng Bắc Nguyệt, bọn họ theo bản năng lập tức chấp hành, cùng tiến lên đem Chu quản gia đang ôm chặt cái rương như một con bạch tuộc kéo ra.

Đông Lăng một tay mở nắp rương ra, ngay lập tức, quang mang kim sắc lấp lánh đã đập vào mặt mọi người trong phòng. Đó là một cái rương đầy vàng ! Các loại khí cụ (vật dụng) tinh mỹ, trên mặt khảm nạm đủ loại bảo thạch, ánh sáng từ đó phát ra đủ để mê hoặc bất kì ai.

Chu quản gia lập tức trở thành quả bóng cao su bị xì hơi, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Đông Lăng tiếp tục mở hết mấy cái rương còn lại, mỗi lần mở ra một cái là chung quanh lại truyền đến từng trận thanh âm hút khí lạnh. Trong mấy cái rương kia toàn bộ đều là các loại khí cụ trân quý được làm từ vàng hoặc bạc, tranh chữ cổ, ngọc khí (các loại ngọc), san hô, châu báu,… lâm lang mãn mục (ý chỉ trước mặt có rất nhiều vật quý báu), làm người khác không thể tiếp nhận nổi !

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Chu quản gia đang mềm nhũn, trong lòng nói bắt được thật đúng lúc ! Nàng vừa muốn mở miệng cho đám gia đinh dùng loạn côn hung hăng đánh hắn một trận, khiến hắn nói ra những đồ vật này đến cùng là do ai bảo hắn cất giấu ?

Một tên quản gia nho nhỏ như hắn, cho dù gan có to bằng trời đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không dám trộm nhiều đồ vật của Trưởng công chúa phủ như vậy, chẳng lẽ một đám di nương đều là người mù hay sao ?

Nhưng nàng còn chưa mở miệng, Tiêu Viễn Trình đã đi trước một bước, quát to: ” Được lắm, thật giỏi cho một tên cẩu nô tài dám dối trên gạt dưới như ngươi, lại dám tư tàng nhiều đồ vật như vậy, ngươi có biết đây là tội gì không ?”

Tiêu Viễn Trình đi ra, một cước đá Chu quản gia ngã lăn, nếu trong tay hắn có kiếm, phỏng chừng đã sớm một chiêu giết chết !

Chu quản gia khúm núm nói: ” Tiểu nhân biết sai rồi, biết sai rồi. Những đồ vật này không phải là tiểu nhân tư tàng mà là thu…thu lại, chuẩn bị mang tới kho hàng !”

” Nếu chỉ muốn mang vào kho hàng vậy sao lúc nãy ngươi không cho lục soát ?” Đông Lăng không phải hạng người dễ dụ, bởi vậy lập tức hỏi ngược lại.

Chu quản gia nói: ” Cái đó là do tiểu nhân sợ…sợ bị quận chúa trách tội oan…”

” Nói bậy ! Quận chúa là người biết phân biệt phải trái, chẳng lẽ lại đi đổ oan cho tên tiểu nhân như ngươi sao ? Ta thấy ngươi rõ ràng là đang nói dối !” Đông Lăng hét lớn một tiếng, ngẩng đầu lên, lúc này nàng cũng không còn sợ gã Tiêu Viễn Trình kia nữa.

” Lão gia, tư tàng nhiều đồ như vậy là trọng tội a, theo nô tỳ thấy hay là áp giải hắn đến Đình Úy tự thẩm tra đi !”

Đình Úy tự, đi Đình Úy tự sao, vậy cũng được ! Đình Úy cảnh trung kia nổi danh là cương trực công chính, nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ đem toàn bộ Trưởng công chúa phủ điều tra kỹ lưỡng, đến lúc đó, ai cũng không chạy thoát !

” Cái gì mà áp giải tới Đình Úy tự ? Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, một khi chuyện này bị phanh phui, bao nhiêu người sẽ cười chê chúng ta đây ?” Tiêu Viễn Trình quát khẽ.

” Phụ thân nói rất đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn số trân bảo trong mấy cái rương, sắc mặt lạnh lẽo: ” Chu quản gia, mẫu thân ta khi còn sống cũng không đối xử tệ bạc với ngươi, nào ngờ ngươi lại gây nên chuyện như vậy, quả thật đúng là khiến người ta đại khai nhãn giới (mở mang tầm mắt) nha !”

” Quận chúa, quận chúa tha mạng…” Chu quản gia run rẩy quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha mạng.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: ” Nếu ta áp giải ngươi giao cho Đình Úy tự xử lý, tội này của ngươi không chỉ khiến ngươi chết mà thê thiếp cùng nữ nhi của ngươi, toàn bộ đều biến thành nô. Hơn nữa vì dám trộm cắp của chủ nhân nên sẽ bị in nô ấn lên mặt, cả đời này đều không có ngày được giải thoát !”

Chu quản gia cả người run rẩy, hàm răng đánh lập cập, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương. Đám trân bảo cũng không phải của hắn, chẳng qua hắn thay lão gia cùng Cầm di nương làm việc thôi, bây giờ xảy ra chuyện cũng không thể để một mình hắn gánh chịu trừng phạt đi ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.