Nàng đang muốn nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, đột nhiên hai bóng đen thật lớn từ hai bên cây đại thụ ập xuống.
Bóng đen cực đại như màn đêm phủ xuống, trong nháy mắt dập tắt cây đuốc!
Nhìn thấy những bóng dáng, A Tát Lôi cùng Cát Khắc đã ngước lên nhìn trên đỉnh đầu, tưởng có loại thú nào cường đại bay qua, nhưng trên đỉnh đầu không có cái gì!
”Sao lại thế này?” Cát Khắc trầm giọng nói.
A Tát Lôi la lớn: “Này rốt cục là vật quỷ gì a?”
Nói mấy câu, bóng đen đã như nước chảy tràn đến bên người bọn họ.
Nguyệt Dạ vừa nhìn thấy những bóng dáng, toàn thân khí lực như bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
”Chủ nhân, mau đi!” Nến Đỏ hô to một tiếng, bởi vì nàng phát hiện bóng đen dù thế tới rào rạt, nhưng lại chẳng bận tâm tới người chung quanh, chỉ hướng về phía Nguyệt Dạ!
Khí tức hồn phách đối với những bóng đen như người đang rất đói, chợt thấy một con mồi ngon như dê nướng, không để ý tới xông lên!
Nguyệt Dạ cũng đã sớm chú ý bọn họ chỉ hướng về chỗ mình, bởi vậy không nói hai lời nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, bay nhanh về phía trước.
Hai bóng dáng từ hai bên trái phải mà đến, vốn tạo ra xu thế vây kín Nguyệt Dạ, nào nghĩ đến nàng tốc độ nhanh như vậy, trong nháy mắt đã bay đi.
Vì vậy bọn họ tự đập vào nhau, đau đến “Ôi chao” một tiếng.
Chứng kiến tràng cảnh kỳ quái này, A Tát Lôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức thân thể thành gió lốc bay nhanh đánh về phía hai bóng dáng.
Trong Gió lốc dường như có ánh đao sắc bén thoáng hiện!
Nhìn thấy hắn cử động, những người khác cũng không do dự xông lên.
Trong tay Cát Khắc đại chuỳ nặng nề nện trên hai bóng dáng.
Nhưng thần kỳ là hai bóng dáng đúng là bóng dáng thật!
Mặc kệ vũ khí gì đập lên cũng đánh vào không khí, hai bóng dáng lại tách nhanh ra, lui đến hai bên cây.
”Không để ý tới bọn họ! Đuổi theo hồn phách kia!”
”Hừ! Lát nữa trở lại tìm các ngươi!“.
Hai bóng dáng nói xong tiếp tục bay đuổi theo Nguyệt Dạ.
”Ô Lạp, lệnh phong ấn!”
”Không thành vấn đề! Nàng trốn không thoát!” Hoan hô một tiếng, bóng dáng tên là “Ô Lạp” tốc độ lập tức nhanh hơn.
Bóng dáng mà có thể nói?
Đám người A Tát Lôi cầm vũ khí hai mặt nhìn nhau, một màn vừa rồi chả hiểu gì hết.
Bọn họ cho dù đã quen nhưng chưa từng nghe nói bóng dáng có thể nói chuyện!
Nến Đỏ cưỡi Tiểu Hổ đã đuổi theo trước một bước, nàng nhìn bóng dáng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trầm lạnh.
Không tầm thường!
Những bóng đen tuyệt đối không tầm thường!
Bọn họ hướng về phía chủ nhân, chẳng lẽ thật sự tồn tại người nắm giữ hồn phách sao?
”Tiểu Hổ! Chạy nhanh một chút!” Nến Đỏ sốt ruột thúc giục, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng cười to, là bóng dáng Ô Lạp vọng lại!
”Bắt được nàng! Ha ha ha ha! Trói lại, Phương Pháp Tây! Ngươi nhanh một chút a!”
”Đây rồi!”
Nến Đỏ trầm xuống, nếu chủ nhân bị những bóng dáng thần bí bắt đi thì phải làm thế nào?
Băng Linh Huyễn Điểu phát ra tiếng gào phẫn nộ, trong khoảng thời gian ngắn, không khí chung quanh cũng ngưng kết lại, từ trên người nó phát ra khí lạnh vô cùng làm lá cây chung quanh cũng đóng một lớp băng lạnh.
Hắn chưa bao giờ phẫn nộ như vậy!
Nếu Nguyệt Dạ tự chiến đấu mà bị thương thì nó sẽ không tự trách, nhưng lúc này nó bảo vệ nàng, nhưng vẫn để nàng bị chộp đi. Thế thì nó còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại bên người nàng?
”Lạnh quá!” Ô Lạp hô to một tiếng, có chút e ngại!
”Phong ấn lại cho ta!” Phương Pháp Tây nói, sau đó bóng dáng tiến lên nhanh hơn, bóng dáng màu đen bắt được một chân Nguyệt Dạ!
”Đáng chết!” Nguyệt Dạ thấp giọng mắng một câu, bóng dáng quả thật là không có thực thể, không hề có cảm giác bị bắt được, nhưng chết tiệt không thể cử động!
”Hắc hắc, ngươi trốn không thoát!” Phương Pháp Tây cười, bóng dáng chia làm dây trói hai chân của nàng lại.
Nguyệt Dạ vừa sợ vừa giận, nhưng ý nghĩ trở nên hết sức tỉnh táo, đầu óc tốc độ cao xoay chuyển, càng lúc nguy hiểm càng không thể bối rối!
Mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, đôi mắt màu lam lạnh liếc nhanh ra bốn phía.
Trong Rừng rậm Phù Quang không có ánh sáng, khắp nơi đều âm u, chỉ có Phù Quang ngẫu nhiên thổi qua mới có thể mang đến một tia ánh sáng, bởi vậy cũng không nhìn rõ bóng đen.
Nhưng không phải là không nhìn thấy!
Trong trường hợp không có ánh sáng mà bóng dáng vẫn tồn tại, chứng tỏ hai điểm: thứ nhất đây không phải bóng dáng thực sự! Mà là một loại thủ thuật che mắt, hoặc là ảo thuật!
Thứ hai, bản thể bóng dáng nhất định điều khiển gần đây!
Trong mắt hiện lên vẻ lạnh liệt như băng, màu lam lạnh trong suốt càng phát ra vẻ kinh tâm động phách.
Bị ánh mắt lạnh như băng nhìn, bóng dáng tên là Phương Pháp Tây giật mình một cái, trong bóng dáng xuất hiện một chút ánh vàng chợt dừng một chút.
Nguyệt Dạ nhìn bóng dáng tối như mực không ngừng biến ảo, thấp giọng cười lạnh nói: “Mặc kệ các ngươi là ai, muốn bắt ta cũng không dễ dàng như vậy!“.
Bị trói ngược hai chân căn bản không thể cử động, nàng đã mất đi năng lực hành động, chỉ có thể tùy ý Phương Pháp Tây đến phong ấn.
Nhưng nàng vẫn có thể tỉnh táo mở miệng nói chuyện, không thể không làm Phương Pháp Tây chấn động.
Nhìn khuôn mặt cô gái này thanh lệ lạnh lùng, Phương Pháp Tây cuối cùng không nhịn được hừ lạnh một tiếng “Xem ta phong ấn ngươi đây!”
”Ha ha......” Mặt không thay đổi nhìn bóng dáng màu đen chậm rãi bao phủ tới bản thân, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười, ngón tay giơ lên, không có bất cứ nguyên khí gì, cũng không có nguyên khí màu đen quen thuộc.
Đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một chỗ, trong miệng lạnh lùng nói: “Nến Đỏ, chỗ kia.”
”Cái, cái gì?” Phương Pháp Tây chấn động, phía sau Xích Kim Thánh Hổ lửa cháy tới gần, sau đó lại bay chuyển sang một chỗ khác.
”Oa oa oa! Làm gì? Đừng đi qua a!” Ô Lạp ở phương hướng trái ngược nhìn Tiểu Hổ phóng tới liền oa oa kêu to lên.
”Đồ đần! Câm miệng!” Phương Pháp Tây không nhịn được nói.
Khóe môi Nguyệt Dạ giương lên, cười nói: “Xem ra đã đoán đúng.”
Nến Đỏ ở giữa đường đã nhảy khỏi lưng Tiểu Hổ, đứng ở một bên, ngước mắt nhìn thân thể Tiểu Hổ cao lớn nhảy lên phía trước, nhào tới bên trên một thân cây.
Trên cây lập tức truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết!
Vô số lá rụng rơi xuống, lá rụng bay bay như tuyết rơi.
”Ô oa oa! Thật đáng sợ a...”
Trong lúc lá rụng, hai cái đầu có sừng trâu, mặt nhỏ mắt lớn, vóc người cũng thấp bé từ trên thân cây cao té xuống.
Cùng lúc đó, bóng đen trói trụ hai chân Nguyệt Dạ như thuỷ triều rút xuống, thoáng cái biến mất không thấy tăm hơi.
Nguyệt Dạ đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt hai vị này.