Chi Chi lập tức mặt mày hớn hở nhảy
xuống, lúc lắc cái mông đi tìm đồng bạn của nó, sau một lúc chi nha chi
nha trao đổi, Chi Chi đã trở về, tinh tế dùng cánh tay nhỏ bé chỉ chỉ
phía trước, đối với Hoàng Bắc Nguyệt mãnh liệt nháy mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt đem Chi Chi ném lên trên vai, rất nhanh đi về phía trước.
Có một Chức Mộng thú, đi lại trong Tu
La thành sẽ nhanh chóng hơn nhiều, bên ngoài Tu La thành, nơi đó ảo cảnh và cơ quan rất nhiều, mà ảo cảnh là thứ các vị cao thủ này rất sợ hãi,
dù bọn họ có mạnh đến đâu nhưng đối mặt linh thú hệ ảo thuật cũng không
thể làm gì được.
Cho nên một lần kia ở trong Phù Quang rừng rậm, ngay cả Nam Cung trưởng lão cũng trúng chiêu của Chức Mộng thú.
Lúc này đây có Chi Chi, không biết tại
sao các Chức Mộng thú khác không dám tới gần, trốn ở một bên len lén
nhìn bọn họ, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ Chi
Chi còn có lai lịch gì đó không tầm thường?
Điểm này nàng cho tới bây giờ cũng chưa tìm hiểu qua, bởi vì không hiểu ngôn ngữ của Chi Chi nên không có cách nào trao đổi.
Tuy nhiên hiện tại quên đi, loại chuyện này sau này sẽ biết .
Nửa canh giờ sau, nàng đã tiến vào sâu
trong Tu La thành, rất kỳ quái chính là, trừ mấy Chức Mộng thú ở ngoài,
không hề gặp được người nào.
Thậm chí ngay cả quái vật cũng không nhìn thấy một con.
Sao lại thế này? Tu La thành rộng lớn sao có thể vắng vẻ như vậy?
Không có ánh sáng, đoạn đường đi đến
nơi này, đều là khung cảnh âm u, chỉ có vài ngọn đèn dầu, lập lòe trong
bóng tối yên tĩnh, nàng bước đi không có tiếng bước chân, bởi vậy trừ
thanh âm hô hấp của chính mình ra tựa hồ tiếng động gì cũng nghe không
được.
Ngẩng đầu, men theo ánh sáng không rõ
lắm có thể nhìn bốn phía trên vách tường đều có những pho tượng với hình thù vô cùng kỳ quái, dữ tợn khủng bố, từng đôi mắt giống như nhìn chằm
chằm vào người khác.
Nếu không phải nàng có tố chất tốt , người bình thường chứng kiến mấy thứ này tuyệt đối sẽ bị hù dọa chết khiếp!
Chi Chi lui ở trong hõm vai của nàng, ôm chút tóc của nàng, sợ đến run lập cập, hàm răng va vào nhau.
Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi buồn cười, Vì sao những Chức Mộng thú này lại sợ Chi Chi?
Đang nghĩ tới, phía trước đột nhiên
vang lên thanh âm sàn sạt, hình như là một con rắn đang bò trên mặt đất, hơn nữa nghe động tĩnh này, là một con rắn vô cùng lớn!
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lắc mình đến phía sau một cái cột, vô thanh vô tức cầm một cái phù ấn ở trong lòng bàn tay.
Sàn sạt sa ——
Sau một trận động tĩnh, liền nghe thấy có tiếng nữ tử nói.
“Âm Hậu còn chưa tỉnh sao? Vương đã ba ngày không ăn gì rồi, hay là tỷ tỷ đi nói cho Âm Hậu một tiếng đi.”
Thanh âm của đuôi rắn trườn trên mặt
đất vang lên, một lúc lâu sau, một thanh âm lạnh lùng nói: “Âm Hậu đang
bế quan, không ai được phép quấy rầy, ngươi muốn chết sao?”
“Nô tỳ không dám.” Nàng kia lập tức sợ hãi nói.
Sàn sạt sa thanh âm đuôi rắn xa dần.
Hoàng Bắc Nguyệt từ sau cây cột lặng lẽ nhìn ra, chỉ thấy một thân hình yểu điệu, là một thiếu nữ vô cùng xinh
đẹp mộng ảo từ phía thong đạo đi đến.
Thiếu nữ kia có một loại xinh đẹp vô
cùng yêu mị, liếc mắt một cái cũng giống như có thể mê hoặc lòng người,
hai con mắt tinh tế thật dài cực kỳ giống hồ ly.
Sắc mặt nàng ưu sầu đi từ hướng thông
đạo chuyển sang bên kia, quay lưng về phía Hoàng Bắc Nguyệt đi lên phía
trước, một cái đuôi lông xù từ trong váy vươn ra, buông thõng ở sau
người, lúc ẩn lúc hiện vô cùng linh hoạt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, thứ gì thế này?