Bóng lưng tuyệt mỹ chỉ nhìn cũng khiến
cho người ta cảm giác hô hấp đình trệ, từng bọt nước trên lưng giống như những viên Dạ Minh châu mang theo ánh sáng, tựa hồ tất cả đều biến
thành từng hạt ngọc trong suốt, làm cho đại điện trong trẻo nhưng lạnh
lùng này trong nháy mắt liền sáng sủa hẳn lên.
Da thịt tuyết trắng cũng không có vẻ âm nhu, đó là một loại nhan sắc thương lạnh, phảng phất lắng đọng nhiều
năm lạnh như băng xơ xác tiêu điều, khí thế sát phạt, chỉ làm cho người
ta cảm giác được đó là đao phong sắc bén cùng lãnh khốc cắt qua yết hầu.
Bóng lưng lạnh lùng không có tí xíu
nhân tình, chỉ là một mặt cũng đủ để người khác cảm giác e ngại. ( My:
mỗi cái bóng lưng mà sao suy diễn lắm thế (-’๏_๏’-) )
Những thiếu nữ quỳ bên ôn tuyền thấy
hắn trong nháy mắt trên mặt hiện vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, song rất nhanh
sợ hãi lẫn vui mừng liền biến mất không thấy, thành một bộ dạng run sợ,
cẩn thận.
Bọt nước rung động, rồi phát ra thanh
âm người đi lại, hai chân thon dài từ ao đi tới, ánh mắt không hề liếc
về phía những thiếu nữ, tựa hồ căn bản là hắn không lo lắng sẽ bị người
khác nhìn lén.
Bởi vì… .
Không ai có cái lá gan đó! ( My: ta có cái lá gan đó nha ≧◡≦ )
“Vương, xin mời mặc đồ”. Có thiếu nữ đem trường bào màu trắng đặt ở trên người hắn, sau đó hạ tầm mắt, nhanh chóng lui xuống.
Hắn kéo vạt áo choàng, vung tay về phía sau một cái, không cần nhiều lời, một động tác đơn giản đã nói lên hết
thảy, bao hàm vô thượng uy nghiêm, làm cho không người nào dám phản
kháng.
Mấy cái thiếu nữ kia lập tức nơm nớp lo sợ lui về phía sau đi ra ngoài.
Chỉ có thiếu nữ hồ ly A Ly không chịu rời đi, cắn môi, cố lấy dũng khí nói: “Vương, xin mời dùng bữa, ngài đã ba ngày… .”
Lời còn chưa nói hết, một ánh mắt lạnh
như bang đến từ vương cao quý của các nàng làm cho nàng đem tất cả lời
phía sau nuốt xuống, hai tay run rẩy, cuối cùng buông khay đồ ăn ra, lui ra ngoài.
Lúc đi ra, A Ly lau lau nước mắt, tự
nhủ: “Không ăn cái gì, có người đau lòng à, vương chỉ quan tâm một
người, chỉ cần một người đau lòng? Đối với những người khác đều không
cần …”
Bóng lưng mang vẻ ưu thương của thiếu nữ chậm rãi biến mất ở trong sương mù hắc ám.
Bên cạnh ôn tuyền có một giàn hoa, phía trên nở đầy những đóa hao diễm lệ nào đó không biết tên, mỗi một đóa
đều lớn như nắm tay, bị dây màu xanh biếc quấn quanh, hoa lệ mà thối
nát, có loại mỹ cảm làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Hoàng Bắc Nguyệt an vị ở phía trên giàn trồng hoa, một đóa hoa ở bên người nàng, nàng lặng yên không một tiếng
động nhìn nam nhân kia đi đến phía dưới giàn hoa, ngồi ở trong đệm mềm,
gối đầu lên đó nghỉ ngơi trong chốc lát, ngón tay thon dài vô thức gảy
lên huyền cầm.
Giai điệu êm ái từ hắn đầu ngón tay hắn thong thả vang lên, mỗi một âm phù cũng mang theo tưởng niệm cùng uất ức.
Chờ đợi, chờ đợi, vô tận chờ đợi… .
Thủ khúc động lòng người nhất ở nơi
này, vĩnh viễn là giai điệu ôn nhu, giống như có hi vọng, nhưng rõ ràng
đều là thất vọng tưởng niệm.
Y bào màu trắng trên người rộng thùng thình, từ xa xa nhìn lại, tựa hồ hắn có vẻ thật gầy yếu.
Sau mặt nạ quỷ Hoàng Bắc Nguyệt chớp mắt vài cái, lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng gỡ mặt nạ xuống, cười khẽ một tiếng –