Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 476: Chương 476: Phong khởi Lâm Hoài (4)




“Ài, không biết Dực vương tử đã đi tới chỗ nào rồi, Quyền vương chắc sẽ sớm động thủ thôi.”

Hoàng Bắc Nguyệt ẩn thân trong một mảnh đằng mạn rậm rạp màu xanh biếc, bên ngoài có một cái đường nhỏ, thường xuyên sẽ có dong binh cùng mạo hiểm giả đi qua. Mà lúc này, bên ngoài vừa vặn có vài tên dong binh tự do đang đi tới, nhìn trang phục thì hẳn không phải người của Nam Dực Quốc mà là từ ngoại quốc tới, khẩu âm tựa hồ rất giống với người của Bắc Diệu Quốc. Hoàng Bắc Nguyệt vốn cũng không để ý, thế nhưng khi nghe bọn họ nhắc đến ba chữ “Dực vương tử”, nàng không nhịn được mà lắng tai nghe ngóng. “Việc triều chính của Bắc Diệu Quốc đang rung chuyển dữ dội nha. Quốc gia này chưa lập Thái tử, bởi vậy từ sau khi Hoàng thượng băng hà, mấy vị vương tử có quyền thế bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tương tàn, thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng!” “Ta nghe nói, Nhã hoàng hậu sinh ra Cửu hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử cũng có không ít người ủng hộ, chỉ tiếc Cửu hoàng tử ở Nam Dực Quốc mười năm làm con tin, nếu không, lần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này cũng không có gì căng thẳng rồi.” “Cửu hoàng tử đang ở Nam Dực Quốc mà vẫn có nhiều thế lực ủng hộ như vậy, đó mới là điều khiến Nhã hoàng hậu lo lắng a! Lần này quần thần thượng tấu, thỉnh cầu trao đổi lại con tin với Nam Dực Quốc, đem Cửu hoàng tử nghênh đón trở về, việc này khiến Nhã hoàng hậu cực kỳ mất hứng.” “Cửu hoàng tử với Thập Nhất hoàng tử đều là do nàng sinh ra, dù ai làm hoàng đế thì nàng vẫn là Thái hậu cơ mà!” “Lăng huynh, ngươi có điều không biết rồi, Thập Nhất hoàng tử chính là do Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương tư thông sinh hạ, bởi vậy Nhã hoàng hậu rất thiên vị hắn. Nay Quyền vương nắm giữ triều cương, hắn đương nhiên muốn đỡ con trai của mình đăng cơ làm Hoàng Đế rồi.” “Nói như vậy, lần này Quyền vương đích thân tới đón Cửu hoàng tử là vì…” “Không sai, sợ rằng hiện giờ đã động thủ rồi, Quyền vương tự mình đến, đó chính là nắm chắc mười phần!” “Ài, Cửu hoàng tử cũng là người có vận mệnh nhấp nhô, lúc còn nhỏ bị đưa tới Nam Dực Quốc làm con tin, hôm nay thật vất vả mới có thể trở về nước thì không ngờ lại rơi vào bẫy rập, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng vì đệ đệ mà hại hắn, thật là đáng thương.” “Chúng ta chỉ là dân chúng, những việc này cũng không thể xen vào, chỉ mong Quyền vương đại phát từ bi, đừng động thủ ở Nam Dực Quốc rồi giá họa cho bọn họ, khiến cho thế cục yên ổn của hai nước bắt đầu có rung chuyển.” Giọng nói của những người đó dần dần đi xa. Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào một mảnh đằng mạn, trên gương mặt dính máu và bùn đất có chút buồn bã vô cớ. Phong Liên Dực, đường về nước của ngươi rốt cục phải đối mặt với những thứ gì vậy? Nàng chậm rãi từ trong đám đằng mạn đi ra, lấy áo choàng màu đen phủ lên người, sau đó xoay người định đi. Đúng lúc này, trong đám đằng mạn sau lưng lại truyền đến vài tiếng “sột soạt”, nàng tò mò quay đầu lại. Một cái đầu nhỏ màu vàng nhạt từ trong bụi đằng mạn chui ra, vừa cố gắng thoát khỏi đám thực vật màu xanh biếc đang quấn quanh người, vừa ngẩng đầu nhìn nàng kêu “ô ô” vài tiếng. “Tiểu Hổ!” Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng đi tới, gạt hết đám đằng mạn xung quanh ra. Tiểu Hổ không bị cản trở, thoáng cái đã nhảy vào trong lòng của nàng, dùng đầu cọ cọ bờ vai nàng, “ô ô” như đang khóc. Chức Mộng Thú cũng từ trong bụi đằng mạn bò ra, cánh hoa trên người đã bị rơi mất mấy cánh, mặt mày lem luốc. Nó mím chặt miệng nhìn nàng, nước mắt lưng tròng. “Chi Chi.” Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ đầu của nó, tâm tình có chút phức tạp. Tiểu Hổ và Chi Chi đều bình an vô sự, nhưng còn Đông Lăng thì sao? Hai tiểu tử này vẫn luôn được Đông Lăng chăm sóc, bây giờ mất đi Đông Lăng, cả hai đều rất đau đớn khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.