Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy: “Đông Lăng, ta xin lỗi, nhưng ngươi
yên tâm, mối thù này, ta nhất định sẽ báo! Hồng Liên của Quang Diệu
Điện, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Linh Tôn nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Không cần phải kích động như thế, ngươi có Vạn Thú Vô Cương,
thù này sớm muộn gì cũng sẽ báo được thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt cắn môi,
đột nhiên quỳ xuống đất: “Ta, Hoàng Bắc Nguyệt, hôm nay nguyện bái
Linh Tôn làm thầy, xin sư phụ từ nay về sau hãy nghiêm khắc chỉ bảo!” Linh Tôn rốt cục cũng xoay
người nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng bị sương mù bao phủ, dù có chút mơ hồ nhưng vẫn không che giấu được một tia vui mừng. Chính điều này
đã làm bại lộ sự cao hứng trong lòng hắn. “Đứng lên đi!” Linh Tôn chậm rãi nói: “Cái này cho ngươi, là lễ vật khi bái sư.” Nói xong, một cái chuông vẻ
ngoài cổ xưa đã xuất hiện trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng ngẩn ra,
sau đó bật thốt: “Tỏa Hồn Chung!” “Ngươi đã thấy qua?” Linh Tôn
cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn cả, nha đầu này thần thông quảng
đại, có cái gì mà nàng không biết chứ. “Ta từng thấy qua ở chỗ Cổ
đại nhân của Đông Ly Quốc.” Ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi vuốt ve Tỏa Hồn Chung, đây là một món Thần khí, Linh Tôn phải xuất lực rất lớn mới có được nó, không ngờ lại đưa cho nàng dễ dàng như vậy. Vị sư phụ này ra tay cũng quá rộng rãi đi! Giống như biết được suy nghĩ
trong lòng nàng, Linh Tôn thản nhiên nói: “Thứ này không có tác dụng
với ta, còn không bằng cho ngươi dùng.” “Đa tạ sư phụ!” Sau khi bái sư, lập lời thề,
nàng liền đối đãi với hắn như sư phụ của mình. Nàng là người có nguyên tắc, một khi đã nghiêm túc đáp ứng chuyện gì thì nhất định sẽ không thay đổi! Linh Tôn vẫn luôn lãnh đạm
đồi với nàng, nghe thấy nàng cảm tạ, hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ xoay người đi về phía trước, để cho nàng đi theo. Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi Tỏa Hồn Chung, ôm lấy Tiểu Hổ cùng Chi Chi đuổi theo hắn. Nàng không biết hắn muốn đi đâu, bởi vậy chỉ có thể lẽo đẽo theo hắn từ trong Mê Vụ Sâm Lâm đi ra
ngoài. Trên lối đi bên ngoài, một đoàn người đang vội vã lên đường,
thần sắc có chút hoảng loạn, dáng dấp như vậy ắt hẳn là đang chạy trốn
rồi. Mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn
rất rõ trong đêm tối, vừa nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ được
đám hộ vệ mặc khôi giáp màu đen vô cùng uy phong vây quanh, nàng đã biết được lai lịch của bọn chúng. “Người của Đông Ly Quốc?”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, đôi mắt đen nhánh giống như Tử Thần
nhìn chằm chằm vào đám người đó. “Bọn họ gây chuyện ở Nam
Dực quốc, không thể làm gì khác ngoài việc nửa đêm bỏ trốn.” Linh Tôn nhìn thoáng qua, thản nhiên nói. “Sư phụ cùng bọn họ đánh một trận, vậy bọn họ tổn thất như thế nào?” Linh Tôn nói: “Mấy cao thủ đều chết hết.” Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, nói: “Sư phụ chờ ta một chút.” Nói xong, thân ảnh của nàng
giống như một tia chớp lao thẳng tới chỗ đoàn người kia, trong lúc
chạy, nàng không quên lấy áo choàng ra phủ lên người. “Là ai?” Một thị vệ mặc khôi giáp phát hiện ra nàng, chỉ kịp hô to một tiếng thì đã từ trên lưng
ngựa té xuống, cổ họng bị rạch một vết sâu. Có khôi giáp hộ thân mà còn bị cắt đứt yết hầu, vậy vũ khí sử dụng nhất định không phải dạng tầm thường. “Bảo vệ Thái tử điện hạ.”
Đám người xung quanh rối rít tập hợp, vây quanh chiếc xe ngựa, trận
hình nghiêm ngặt đến mức ngay cả một giọt nước cũng không lọt! Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh
một tiếng, chiến đao màu trắng tuyết trong nháy mắt đã xuất hiện trên tay. Hôm nay bại trong tay Hồng Liên, nàng đã nghẹn một bụng lửa giận, những người của Đông Ly Quốc đến rất đúng lúc, vừa vặn làm nơi để
nàng phát tiết. Đao phong sắc bén đảo qua, đám
binh lính mặc khôi giáp của Đông Ly Quốc đã ngã xuống một mảng lớn,
cơ hồ không có người nào có thể ngăn cản thế tấn công hung mãnh của
nàng!