“Lấy đây làm ranh giới, đừng tới gần
thêm chút nào nữa!” Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt môi: “Hoàng Chiến Dã, ta
không muốn trở thành kẻ địch với ngươi.”
Chiến Dã cách tường băng một
đoạn, kinh ngạc nhìn nàng. Màu sắc của lớp băng phản chiếu vào trong con ngươi đen nhánh của hắn, hiện ra một màu thủy lam u buồn. “Vì sao ngươi không thể tha thứ cho bọn họ? Sống trong thù hận ngươi cũng sẽ không vui vẻ gì đâu!” “Ta nghĩ ta vẫn chưa thành thục
đến mức có thể tha thứ cho kẻ phản bội.” Hoàng Bắc Nguyệt buông tầm mắt, huống hồ, nàng cũng không có sống trong thù hận, hết thảy những gì mà
nàng làm đều là điều nên làm, làm xong, cũng đến lúc nàng nên rời khỏi. Chiến Dã nhìn nàng với ánh mắt
đau thương. Đây là lần đầu tiên thiếu niên lãnh khốc này cảm thấy trong
lòng đau khổ như thế, người muốn níu kéo nhất đang ở trước mặt, thế
nhưng hắn lại bất lực, căn bản không thể giữ được nàng. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn
hắn nói: “Có lẽ rất nhiều năm sau, khi gặp lại nhau, chúng ta vẫn sẽ là
bằng hữu, quân tử chi giao, không phải chính là như thế này sao? Ca ca.” Một tiếng “ca ca” vừa thốt lên,
hốc mắt của Chiến Dã lập tức đỏ ửng, có chút lúng túng cúi đầu, không
biết nên ứng đối thế nào. Hắn trước giờ đều là người kiên
cường, nhưng trong khoảnh khắc này hắn đã hiểu rõ, từ sau khi gặp nàng,
trái tim của hắn đã không thể cứng rắn được nữa. Hắn từng xây dựng một thành lũy
không thể phá hủy ở trong lòng, thế nhưng từ khi nàng tiến vào, nó liền
nhanh chóng sụp đổ. Hoàng Bắc Nguyệt vẫn nhìn hắn với sắc mặt bình thản, lạnh lùng trong trẻo, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có một số chuyện, thay vì để nó phát triển đến mức không thể khống chế, không bằng thẳng tay bóp nát nó ngay từ đầu! Nàng vẫn luôn là người lý trí và thông minh như thế, về chuyện tình cảm, có lúc nàng rất ngốc nghếch,
cũng có lúc nàng rất máu lạnh. Nàng từ trong nạp giới lấy ra
một cái hộp gấm, thảy qua tường băng cho Chiến Dã, nói: “Xin giúp ta đưa cho Lạc Lạc – Bố Cát Nhĩ, nói với hắn ta rất xin lỗi.” Chiến Dã bắt lấy hộp gấm, rốt cục cũng nén được đau đớn trong ngực xuống, hỏi: “Ngươi có cái gì muốn đưa cho ta không?” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Xin lỗi.” “Không cần nói xin lỗi.” Chiến Dã có chút tự giễu nhếch môi: “Nhưng ta có thứ muốn đưa cho ngươi.” Hắn vừa nói vừa đi đến bờ Ngọc
Thủy, từ trong nạp giới lấy ra một cái ly bằng đồng, múc một ly nước
lạnh như băng, tự mình uống trước một ngụm, sau đó đưa cho nàng. Hoàng Bắc Nguyệt liếc cái ly đó
một cái, ngực có chút bức bối, thế nhưng nàng vẫn đi qua, đón lấy cái ly đó rồi uống một ngụm nước lạnh thấu xương kia. “Ta và ngươi cùng nhau uống nước sông mẹ, hi vọng có một ngày, ngươi sẽ trở lại vùng đất này.” Chiến Dã
trầm giọng nói: “Ta hi vọng ngươi có thể trở lại.” Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc một chút, đột nhiên tiến lên, vươn tay đặt lên vai Chiến Dã, kê trán trên hõm vai của hắn. “Cảm tạ sự chiếu cố của ngươi từ trước đến nay, nếu có thể, ta sẽ trở về, bởi vì ở đây là nhà của ta,
mặc dù nó cũng không hoàn toàn viên mãn.” Nói xong, nàng liền ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với hắn: “Sau này còn gặp lại.” Chiến Dã thống khổ nhíu mày, giọng khàn khàn: “Sau này còn gặp lại.” Hoàng Bắc Nguyệt xoay người,
tiêu sái vẫy tay về phía sau. Bóng dáng nàng dần dần đi xa, rời khỏi tầm mắt của hắn, cũng đi ra khỏi trái tim niên thiếu của hắn. Linh Tôn đứng ở một bên khác của sông Ngọc Thủy, sương mù phiêu tán trên mặt sông, nếu không nhìn kĩ,
căn bản không ai có thể phát hiện ra thân ảnh của hắn.