Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 887: Chương 887: Phong Vân Hội Tụ 5




Không thể nào!

Nàng tin tưởng Mặc Liên đơn thuần, tuyệt đối không hoài nghi hắn giả tạo tình cảm với nàng.

Mắt hắn không nhìn thấy nên không biết là nàng, chuyện sống chết trước mắt, cuộc chiến giữa nàng và Linh Tôn chưa dứt, không ngờ nửa đường lại xuất hiện thêm địch nhân mạnh mẽ như thế đến!

”Mặc Liên!” Nàng đứng lên khỏi mặt đất, hô to một tiếng với hắn.

”Grao...” Linh Tôn gầm gừ phẫn nộ, thần thú phát ra tiếng rống giận lấn át hoàn toàn giọng nói yếu ớt của nàng.

Đừng nói Mặc Liên không nghe thấy mà ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy!

Nhưng trong tiếng gào của Linh Tôn, Mặc Liên không nhìn hắn, chỉ không muốn chờ lâu, muốn tốc chiến tốc thắng đoạt Vương lệnh của lính đánh thuê, bởi vậy một chiêu chưa trúng liền xuất chiêu thứ hai ra!

Sấm vang chớp giật từ trên bầu trời dẫn xuống, mây đen cuồn cuộn như cái miệng lớn cuồn cuộn phun ra lôi điện hung mãnh.

Trong nháy mắt đó, Hoàng Bắc Nguyệt lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi cái chết trong suốt hơn mười năm sinh sống ở đây.

Tình thế nghiêm trọng, không thể gọi Mặc Liên quay đầu lại nữa, không cần nghĩ nhiều, xoay người bỏ chạy là thượng sách!

Nàng hành động nhanh như chớp, tốc độ như ánh sáng, nhưng ánh sáng không đọ được với tia chớp.

Trong nháy mắt tia chớp đánh trúng thân thể, trong đầu nàng trắng xóa, ngay sau đó trong cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, khụ một tiếng nhổ ra máu tươi, chật vật ngã trên mặt đất.

Không có nửa điểm đau đớn, quả nhiên một chút cũng không đau, nhưng cảm giác cái chết đang đến gần.

”Vương lệnh của lính đánh thuê.” Mặc Liên chậm rãi cất tiếng.

Quân Ly vốn tưởng hắn tới là chuyện xấu, nhưng thấy hắn ra tay với Hoàng Bắc Nguyệt liền lạnh lùng nhìn thoáng qua, con mắt đỏ ngầu lên.

Điện Quang Diệu cũng muốn lấy Vương lệnh của lính đánh thuê nên phái Mặc Liên đến.

Một chiêu kia quá ác độc, nếu thực lực Hoàng Bắc Nguyệt không phải quá cường hãn, có các loại kết giới phòng ngự đã sớm bị tia chớp của Mặc Liên đánh tan thành tro bụi!

Lính đánh thuê đang xem cuộc chiến ở xa xa đều thay đổi sắc mặt! Vương lệnh của lính đánh thuê quả nhiên là cây to đón gió, thoáng cái dẫn nhiều cao thủ như thế đến!

Rồng đen đã cường đại khó tin, vừa rồi Mặc Liên cũng đến. Những người này đều ẩn núp trong bóng tối, giờ muốn đối nghịch với toàn bộ lính đánh thuê sao?

Mặc dù lần đầu thấy Vua của lính đánh thuê bị đánh bại, nhưng trong lòng những lính đánh thuê không ai khinh thường, ngược lại trong lồng ngực mỗi người đều dâng lên nhiệt huyết! Bọn họ vẫn cảm giác vị Vua của lính đánh thuê rất mạnh!

Nàng là nữ tử, tuổi còn trẻ lại có thể triệu hồi thần thú, có được Vương lệnh của lính đánh thuê, còn có thể chiến đấu với con rồng đen trong thời gian dài như vậy! Đổi lại bất kỳ người nào trong đám bọn họ không bằng một phần mười vị kia.

Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp sùng kính cường giả, nhưng không phải bất kỳ cường giả nào cũng được sùng kính. Thí dụ như Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La làm nhiều việc ác, cho dù cường thịnh trở lại cũng không để bọn họ sùng kính.

Nhưng cô bé kia, làm người ta không khỏi không bội phục.

La Thuần nhìn hồi lâu không nhịn được, lớn tiếng nói: “Hai đánh một không công bằng! Cường giả mà cũng chỉ như thế, mọi người ủng hộ Vua của lính đánh thuê không nên ngồi yên nữa”

Thượng Quan Vô Vân cũng gật đầu đồng ý: “Không sai! Cho dù thực lực cách xa, cũng quyết không để người ta coi thường Vua của lính đánh thuê chúng ta!”

”Đó là Bắc Nguyệt quận chúa của Nước Nam Dực chúng ta! Các huynh đệ, cùng lên đi!”

Trong nháy mắt, lính đánh thuê vây xem trở nên kích động, mấy vạn lính đánh thuê cùng nhau lấy vũ khí chuẩn bị hành động.

Trước một khắc khi bọn họ định hành động, trên đỉnh đầu ánh sáng đột nhiên biến mất, bóng tối bao trùm, chỉ thấy Huyễn Linh Thú đột nhiên bay lên, cánh khổng lồ vượt qua chân trời, hướng về chiến trường.

Mặc Liên động thủ rất triệt để, không chết không bỏ qua! Bởi vậy lần thứ ba ra tay, trên bầu trời sấm sét dũng mãnh lao tới.

Ra tay trong nháy mắt, Huyễn Linh Thú đột nhiên bay đến bên người, dùng cánh khổng lồ đụng cánh tay hắn một chút, đánh lệch sấm sét sang một bên, nhưng phần lớn ánh chớp vẫn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt!

”Chủ nhân...” tiếng gào thét của Nến Đỏ đến tận ruột gan, nàng liều mạng chạy tới.

Hoàng Bắc Nguyệt cố gắng đứng lên, trong lòng thầm mắng gần đây quá xui xẻo, thật vất vả dưỡng thương, chớp mắt lại bị thương như muốn chết!

Mẹ kiếp. Trong lòng chửi thề một câu, hai tay vô lực kết ấn.

Song trong lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên cảm giác gió táp vào mặt bất thường, trong lúc sợ hãi, thân thể được người từ phía sau ôm lấy, cấp tốc tránh sang một bên.

Bên tai vang lên một tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên người ôm bị ánh chớp đánh trúng!

Phía sau đột nhiên gió bão gào thét, giữa gió bão và sấm chớp có một bóng người trắng toát chậm rãi đứng lên, tư thế phiêu dật, váy dài lưu tiên, tóc trắng như tuyết!

Nếu không phải vóc dáng to lớn thì sẽ giống một vị công tử văn nhã!

Ống tay áo rộng thùng thình vung lên, ánh chớp bắn nhanh tới đều bị phản hồi ngược trở lại. Không biết Huyễn Linh Thú lúc bay tới nói gì với Mặc Liên khiến hắn ngơ ngác bất động, mặc kệ bản thân bị chớp điện đánh trúng, nếu Huyễn Linh Thú không vẫy cánh hóa giải bớt uy lực của chớp điện thì Mặc Liên sẽ bị chiêu thức của chính mình đánh thành tro bụi!

Nhưng một đòn kia cũng không nhẹ, Mặc Liên cả người bay vọt ra ngoài, miệng phun máu tươi.

”Mặc Liên!” Hồng Liên đuổi theo Mặc Liên vừa vặn nhìn thấy một màn này, quên mình chạy tới, tiếp được thân thể Mặc Liên, hai người cùng nhau ngã ra đất. Ả cũng suýt ngất, nhưng vẫn lo lắng ôm Mặc Liên vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chớ!”

Từ lúc quen Mặc Liên, cùng nhau lớn lên, lần đầu tiên Hồng Liên nhìn thấy Mặc Liên bị thương như vậy.

Mặc Liên ngơ ngác không nói lời nào, khuôn mặt vốn tái nhợt, giờ phút này càng trắng bệch.

Hồng Liên oán hận ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa bóng người trắng toát, nhất thời ngây người một chút, vẻ mặt khiếp sợ: “Đó là...”

”Lệ Tà?” Linh Tôn hóa hình người, ngước con ngươi đỏ đậm lên, nhìn thấy dáng người trắng toát cũng giật mình một cái.

Không ngờ Ma thú Vương tộc của Thành Tu La xuất hiện ở đây?

Tóc dài trắng muốt bay theo gió, Lệ Tà tản mạn hạ con ngươi nhìn thoáng qua Linh Tôn, vẻ mặt phong sương cùng tang thương đã sớm che giấu hình dáng tuấn mỹ vốn có của hắn. Hắn cũng có mắt màu tím, nhưng màu tím quá đậm, thoạt nhìn tà nịnh đến ớn lạnh.

Từ cái trán đến thái dương vẽ mực đỏ như máu hình Thành Tu La, tượng trưng cho đồ đằng vương tộc, tóc bạc thấp thoáng, dưới vành tai có đeo trang sức hình hai con rắn nhỏ màu trắng tuyết.

Hắn một tay cầm quạt nhìn như phong nhã, tay kia lại nắm bảo kiếm khí lạnh rợn người.

Đây là Ma thú Vương tộc của Thành Tu La, không phải hình thái thú mà là một con người.

Đương nhiên hắn cùng Quân Ly không phải lần đầu tiên gặp mặt, tuy nhiên thấy Quân Ly vẫn còn sống, hắn cũng không kinh ngạc, tính mạng thần thú có thể vĩnh hằng.

Lệ Tà ánh mắt sắc lạnh chậm rãi nhìn về Mặc Liên ở cách đó không xa.

Thực lực đứa trẻ này rất lợi hại, về sau có thể là đối thủ đáng gờm của Thành Tu La. Một khi đã vậy, không nên lưu lại.

Lệ Tà không để ý Quân Ly, đột nhiên cất bước đi về phía Mặc Liên, chậm rãi giơ bảo kiếm trong tay lên.

Dáng người cao lớn trên mặt đất như bóng ma khủng bố. Hắn đi đến đâu, ngay cả tuyết cũng tránh né không dám nhiễm lên thân hắn.

Bóng ma trực tiếp bao phủ Hồng Liên cùng Mặc Liên. Hồng Liên hai mắt trợn to, cả giận nói: “Ngươi dám manh động, ta sẽ không tha ngươi!”

Lệ Tà căn bản ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của Hồng Liên, hắn không để vào mắt một Tiểu nha đầu cuồng vọng.

Gặp ánh mắt hắn không chút động dung, Hồng Liên ôm chặt lấy Mặc Liên, “Ta sẽ không để ngươi làm tổn thương hắn!”

Mặc Liên từ nãy đến giờ vẫn không nhúc nhích, cả người rõ ràng vẫn thở nhưng hắn lại bất động.

Lệ Tà giơ kiếm lên định chém xuống bọn họ.

Trong giây lát, Huyễn Linh Thú chắn ngang bọn họ. Huyễn Linh Thú lộ hình thái hoàn toàn, đứng trên mặt đất lạnh lùng đối mặt cùng Ma thú Vương tộc.

Một đen một trắng, lớn nhỏ tương đương, khí thế cường đại như nhau.

”Thánh linh.” Lệ Tà ngoài ý muốn mở miệng, giọng nói trầm thấp mặc dù không có mấy người nghe thấy, nhưng chỉ cần Huyễn Linh Thú nghe thấy là được.

”Nếu biết, còn chưa cút.” Huyễn Linh Thú lần đầu tiên mở miệng.

Lệ Tà nhếch miệng, nói: “Ngươi không phải như trước kia, hắn cũng không phải là cây Kết Ngạnh.”

”Hắn là hậu nhân của cây Kết Ngạnh.” Huyễn Linh Thú lạnh lùng nói.

”A?” Lệ Tà liếc nhìn thoáng qua Mặc Liên, thấy trên gương mặt tái nhợt có cây hoa Kết Ngạnh màu đen quỷ dị thì không khỏi giật mình một cái, lập tức cười ha hả.

”Thì ra là thế, không ngờ nhiều năm rồi ngươi vẫn còn hi vọng, ta sẽ chờ xem kịch vui.”

Nói xong, Lệ Tà liền xoay người, từng bước một trở về.

Linh Tôn vẫn lạnh lùng nhìn cử động của bọn họ, thấy Lệ Tà không động thủ mà lui lại liền hỏi: “Ngươi vì sao không giết hắn?”

”Đứa trẻ đó không dễ chết như vậy.” Lệ Tà nói, chuyển hướng Quân Ly cất giọng uy hiếp: “Quân Ly, chẳng lẽ giữa ngươi và ta bắt đầu đối nghịch nhanh như vậy sao?”

Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn thoáng qua phía trước. Vừa rồi Phong Liên Dực mang Hoàng Bắc Nguyệt rời đi từ hướng kia.

”Ta muốn lấy Vương lệnh của lính đánh thuê.” Quân Ly lạnh lùng nói, cho dù đối địch với Lệ Tà thì sao?

”Một khối lệnh bài nho nhỏ có tác dụng gì với ngươi?” Lệ Tà châm chọc nói, “Ngươi muốn biết chuyện của Công hội lính đánh thuê, ta có thể nói cho ngươi biết.”

Quân Ly ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó lường nhìn hắn.

***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.