Khi nhìn rõ được mặt của nàng, ánh mắt màu xanh thẫm của Băng Linh Huyễn Điểu mới giảm bớt sự hung ác, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Chi Chi từ trong không gian linh thú đã chạy ra, ‘chi nha chi nha’ kêu, bước chân ngắn ngủn chạy chạy trên cánh rộng lớn của Băng Linh Huyễn Điểu, rồi nhảy một cái nhào vào trong ngực của Thiên Đại Đông Nhi.
“Xèo xèo chi ——” mặc kệ trước mắt là một bản mặt lạnh lùng đến cực điểm, nhưng Chi Chi vẫn có thể ‘chi chi nha nha’ một lúc thật lâu, đôi mắt to tràn ngập sự vui mừng nhìn Thiên Đại Đông Nhi.
Thiên Đại Đông Nhi vốn là muốn lập tức vứt Chi Chi ra, nhưng lại nghe thấy nó cứ ‘chi nha chi nha’, liền mặc kệ để cho nó nói .
Chi Chi nói xong, còn xoay người chỉ chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt, không biết đang nói cái gì, Thiên Đại Đông Nhi cũng chỉ nhíu mày mà nghe.
Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu nhìn nó, hoàn toàn không biết tiểu gia hỏa này đang muốn nói cái gì nữa.
“Chi Chi, ngươi còn định nói tới khi nào, mau trở về.” Thấy Chi Chi có vẻ vẫn còn muốn thao thao bất tuyệt, Hoàng Bắc Nguyệt cuối cùng cũng chịu không được đành nói.
Chi Chi quay đầu lại, mắt chớp chớp mắt nhìn vào nàng, rõ ràng tỏ vẻ đáng thương.
Hoàng Bắc Nguyệt mắt nhìn đi chỗ khác, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, Chi Chi thất bại đành phải buông thõng vai xuống, cúi đầu, chầm chậm từ trên tay Thiên Đại Đông Nhi nhảy xuống, buồn bã trở chạy trở lại.
Hoàng Bắc Nguyệt nhặt Chi Chi từ rên mặt đất lên, xoa xoa đầu của nó, nói: “Thiên Đại thiếu cung chủ sao lại đến nơi này?”
“Nơi này chỉ ngươi có thể đến, còn ta không thể sao?” Thiên Đại Đông Nhi có phần gượng gạo nói.
“Đương nhiên không phải.” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười, nói tiếp : “Chẳng qua ta muốn vào đi Tu La thành một chuyến, thời gian gấp gáp, sẽ không thể cùng thiếu cung chủ nói chuyện .”
Nghe nàng nói muốn đi Tu La thành một mình, Thiên Đại Đông Nhi lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi muốn vào đó làm cái gì?”
“Có một số nghi ngờ ta cần phải biết, muốn vào đó để tìm hiểu một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, đã xoay người đi , không muốn nói thêm nữa.
Thiên Đại Đông Nhi bước lên vài bưới đuổi kịp, đi phía trước nàng “Vùa đúng lúc, ta cũng muốn đi vào.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bóng lưng của nàng, nói: “Bên trong rất nguy hiểm.”
“Ngươi nghĩ bây giờ ta vẫn còn là một phế vật không có cả khả năng tự bảo vệ bản thân sao?” Thiên Đại Đông Nhi không quay đầu lại cứ đi về phía trước nói.
Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, nha đầu kia không còn là Đông Lăng ngày trước luôn nghe theo lời nàng nói nữa, nơi mà nàng muốn vào, bản thân cũng không có cách nào ngăn cản.
Nghĩ một chút, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo, hai người một trước một sau, lấy cây đuốc ra từ trong nạp giới, sau khi đi qua đường hầm hang động quanh co khúc khuỷu, là con sông có rất nhiều hung điểu chiếm giữ.
Sông này rất sâu và vô cùng rộng, trên vách núi đá có vô số nhưng hang động bao quanh bốn phía, bọn họ là từ một cái động nhỏ mà đi ra.
Trước đó không lâu sau khi trải qua trận đánh nhau giữa thần thú của Mặc Liên và ma thú canh giữ Tu La thành, những hung điểu ở con sông này đã trốn đi rất nhiều, bây giờ cũng không còn nguy hiểm như trước nữa .
Sơn động này chắc chắn là ổ của hung điểu, hai bên vách vẫn có một số ấu điểu bị đói đang thoi thóp, bọn nó đói đến mức bắt đầu ăn những trứng chưa được ấp nở, sau khi ăn hết những quả trứng, liền quay ra ăn đồng loại, tự giết lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Lúc bọn họ đi vào, vừa vặn thấy hai con hung điểu đang đánh nhau, muốn ăn thịt đối phương.
Nghe thấy tiếng động của bọn họ, hơn nữa cũng cảm nhận được là mùi của con người, mấy con ấu điểu liền ngừng cắn xé lẫn nhau, quay đầu lại, mắt toả sáng trừng hai người bọn họ, nước miếng chảy ra ngoài, một mùi hôi thối phát ra.
Ân: *Đông Lăng tỷ a ! ngươi lớn thật rồi, giờ đủ lông đủ cánh muốn tập bay rồi đúng không? không cần Nguyệt tỉ bảo vệ nữa đúng không? cũng không cần cả Chi Chi lẫn Tiểu Hổ nữa có đúng không? huhu bộ ba Lăng_Chi_Hổ của ta …!