Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 662: Chương 662: Phù Nguyên Vỡ Nát (2)




Editor: Thiên Ân

Beta: Thư Viêm

Yểm chỉ là cười hắc hắc, giọng điệu vô cùng nham hiểm gian ác, tiếng cười kia, làm cho trên người nàng nổi lên lớp lớp da gà.

“Ngươi cười cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt áp chế nỗi bất an và khó chịu đang tuôn lên trong lòng mà hỏi.

Yểm kiêu căng nói: “Ta cười cái gì, cũng phải báo cáo cho ngươi biết sao?”

Đột nhiên cảm thấy được trong giọng nói của con ma thú bị phong ấn này rất kiêu ngạo bất tuân, không thèm để ý tới nàng, trái tim Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên mất bình tĩnh mà đập mạnh một cái.

Tại sao lại cứ phải vào lúc này, làm cho nàng không thể nào làm lơ. . .

“Đáng ra không thể như thế này.” Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi, không làm sao giải thích được, vì sao nàng mới đỡ có hai chiêu, lại bị thương thành thế này? Hoàn toàn không đúng.

“Vật báu càng có sức mạnh lớn, lực phản phệ sẽ càng mạnh, vạn thú vô cương là dị bảo, có lẽ thân thể của ngươi vẫn không có cách nào tiếp nhận hết được.” Yểm thong thả nói.

“Nói bậy! Nếu vạn thú vô cương có lực phản phệ, Linh Tôn sẽ không thể không biết!”

“Cái tên Quân Ly đó, hắc hắc. . . . . .” Yểm lại bất chợt cười một cách quỷ dị, “Hoàng Bắc Nguyệt, thú luôn luôn là thú, cho dù đã từng có khế ước với con người, cũng không thay đổi được dòng máu thú tính trong cơ thể hắn, giống như ta là rất bình thường.”

Hoàng bắc nguyệt mím môi, trong từng câu nói của Yểm đều có gai, không phải nàng không nghe hiểu, gã này không biết là vì chuyện gì mà hắn lúc nào cũng xem Linh Tôn như kẻ thù.

Trong lòng nàng, kỳ thực rất tin tưởng Linh Tôn, mặc dù hắn là một sư phụ nghiêm khắc, nhưng trong năm năm qua, hắn đã hết lòng dạy dỗ nàng, trợ giúp nàng, trong lòng nàng không muốn nghi ngờ bất kể một điều gì về người đối xử tốt với nàng.

“Ta tin tưởng cho dù là thú, ở chung với con người lâu, cũng sẽ có tính người! Điểm này, ma thú các ngươi sợ rằng mãi mãi cũng không hiểu được!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Yểm hơi ngẩn ra, không quan tâm hừ một tiếng: “Ngươi nói không sai!”

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, sức lực đã không còn để cùng Yểm tranh cãi, điều khiển nguyên khí màu đen chảy vào bên trong phù nguyên, hắc khí cùng năm loại màu sắc của nguyên khí từ từ dung hợp, chậm rãi xoay tròn.

Mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống, làm ga trải giường ướt hết một mảng.

Bên trong hắc thuỷ cấm lao, trên mặt nước vốn đang phẳng lặng đột nhiên dấy lên một chút gợn sóng, gợn sóng dần dần khoách đại, cuối cùng biến thành bọt nước bắn tung toé.

Bọt nước cuốn qua bốn mươi chín cây cột đồng, phù chú màu vàng được vẽ bên trên liền bị bong ra từng mảng, từng tấm giấy bùa kia, từ từ rơi xuống nước, chìm trong bọt sóng.

Bóng dáng màu đen của Yểm, chậm rãi tới gần cột đồng, mắt mở to nhìn lên bên trên, nhìn thấy phù chú trên cột đồng đang bị bong ra từng mảng, có chút quỷ dị cười rộ lên.

Hoàng bắc nguyệt vô cùng hoảng sợ, Yểm sắp thoát ra ngoài! Phong ấn của hắc thủy cấm lao sắp bị phá rồi!

Chân mày nhăn lại, cơn tức giận trong lòng trào lên, nàng lập tức chuyển toàn bộ nguyên khí màu đen trên vạn thú vô cương vào trong hắc thủy cấm lao!

Từng đợt nguyên khí màu đen lao về phía bốn mươi chín cây cột đồng to lớn, bao vây toàn bộ phù chú trên trụ đồng, ngăn cản không để nó tiếp tục bị bong ra!

Trong con mắt to lớn của Yểm lóe lên hào quang lạnh lẽo, một trận cuồng phong cuốn qua, va chạm thật mạnh vào đám khí đen trên cột đồng!

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức nôn ra một búng máu, cắn răng nói: “Yểm, ngươi đừng chọc giận ta! Nếu không ta và ngươi cùng đồng quy vu tận!”

{ đồng quy vu tận : cùng chết }

“Ngươi cam lòng đồng quy vu tận sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt lại, có phần âm hiểm nói: “Ngươi đe doạ ta?” –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.