Bởi vậy có mấy lối đi là tương đối an toàn, hơn nữa trước đây Băng Linh
Huyễn Điểu từng ở trong này phóng thích cường đại uy áp một lần, đóng
băng một vùng Mê Vụ Sâm Lâm làm cho không ít linh thú cũng chạy đến Phù
Quang rừng rậm.
Vì thế nên hiện tại đi qua con đường này ở Mê Vụ Sâm Lâm, so với lần trước an toàn hơn nhiều.
“Phía trước là Nguyệt Lạc Cốc, đi xuyên qua Nguyệt Lạc Cốc, sẽ tiến vào Phù Quang rừng rậm .” Công chúa Anh Dạ cưỡi ngựa cùng Hoàng Bắc Nguyệt
đi song song, sợ nàng không biết đường đi, bởi vậy kiên nhẫn giảng giải
cho nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt đối với vùng này coi như quen thuộc, tuy nhiên, đối với Phù Quang rừng rậm thì quả thực là không biết.
Phù Quang rừng rậm, đúng như tên, bởi vì cây cối trong rừng rậm rạp,
không biết ngày đêm, hàng năm không có ánh mặt trời chiếu vào, bởi vậy
trong rừng từ từ xuất hiện một loài vật tên “Phù Quang” thuộc cấp bậc
linh trùng, tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng khắp khu rừng tối tăm.
“ Phù Quang” cấp bậc rất thấp, cũng không có tính công kích, nhưng nếu
xuất hiện cả một đàn, thì vẫn có chút nguy hiểm, linh trùng này thích
hút máu, bị một đám vây quanh thì cũng có chút khủng bố.
Bởi vậy khu rừng mới có tên là Phù Quang rừng rậm, ở nơi đó, cao cấp linh
thú có thể tùy ý thấy được nên ở bên ngoài cũng đã rất nguy hiểm, truyền thuyết nói bên trong, mỗi một chỗ đều có thần thú hoặc là ma thú trú
ngự , bọn họ phân chia lãnh thổ, người nào cũng không thể vi phạm, nếu
không, chính là một cuộc đại chiến kinh thiên động địa!
Bọn
họ ở Mê Vụ Sâm Lâm cũng đã gặp phải một số linh thú cấp bậc không cao,
lực công kích mạnh mẽ hơn nữa cũng là kết thành một bầy như Lam Biên Bức hay Hồng Biên Bức là chính, lúc này, các lão sư đem đệ tử chia ra làm
các tiểu đội đi đối phó với linh thú này, lão sư đứng ở một bên nhìn,
nếu bị thương hoặc nguy hiểm đến tính mạng, sẽ ra cứu giúp.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng công chúa Anh Dạ, hơn nữa lại cùng Tiết Triệt chia làm
một đội, ba người chung một đội, thực lực cũng tính không tồi, bởi vì
Tiết Triệt có Hồng Chu là linh thú thập giai, vui vẻ khoe khoang trước
mặt công chúa Anh Dạ, vì vậy phần lớn thời gian, đều là hắn ở cùng linh
thú chém giết.
Hoàng Bắc Nguyệt cầm một cái roi cho có, nếu có linh thú không biết sống chết mà tiến đến, mới ra tay giải quyết một chút.
Đem so sánh thì Tiết Triệt cùng công chúa Anh Dạ xem như chiến công
hiển hách, đi qua nơi nào cũng có không ít thi thể của Lam Biên Bức, mà
Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ có vẻ như thực lực yếu hơn một chút.
Thành thật mà nói, nơi này gặp phải đều là linh thú cấp bậc quá thấp, một
chút lực khiêu chiến cũng không có, nàng phát huy thực lực tuyệt đối là
một chiêu giết hết trong nháy mắt, tuy nhiên như vậy cũng rất lộ liễu,
hơn nữa, muốn chừa chút cơ hội cho cao thủ gà mờ như Tiết Triệt khoe
khoang .
“Bắc Nguyệt quận chúa! Xem ra kinh nghiệm thực chiến
của ngươi còn ít, tuy nhiên ngươi gặp may mắn, được phân cùng một tổ với ta, ngươi cùng công chúa không cần lo lắng, chỉ cần đi phía sau ta là
được rồi!” Tiết Triệt tự đại đứng ở trên lưng Hồng Chu, cười lên ha hả.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, cho ngươi một chút cơ hội ngươi đã đắc ý như vậy, xem ta đùa với ngươi đây!
“Tiết Triệt công tử thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu cũng rất lợi hại, có
ngươi ở phía trước mở đường, ta cùng công chúa cũng giảm đi không ít
việc, nhưng con Lam Biên Bức này, thật đúng là vừa nhiều vừa khủng bố!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, cười lạnh.
Ngũ quan xinh xắn kia, trước kia chưa từng phát hiện ra nó lại kinh diễm như vậy, Tiết Triệt
thấy trái tim nhảy mãnh liệt , đột nhiên thấy hối hận trước kia đã từ
hôn với nàng.
Khi đó không biết kỳ thật Hoàng Bắc Nguyệt
không phải phế vật, nàng lại có sắc đẹp tuyệt trần như thế, đúng là thê
tử tốt nhất trong lòng hắn.