Nói thì nghe dễ dàng
lắm, đến hiện tại nàng cũng nhớ kỹ năm đó cùng trưởng công chúa ra khỏi
thành đi nghênh đón Cửu hoàng tử đến Nam Dực quốc làm con tin, khi đó
tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, không khóc, nhưng nhìn sứ giả hộ tống hắn đến
đây cũng không quay đầu lại, lạnh lùng rời đi thì trong ánh mắt hắn, vẫn có hận ý !
Tại sao có thể không hận? Lòng của nàng dù kiên cường, cũng không dung được kẻ phản bội!
“Vương gia, hôm nay trong phủ có nhiều chuyện, chiêu đãi không được chu toàn,
lần sau sẽ bồi tội với vương gia.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng vội vã
nói xong , liền mang theo Đông Lăng rời đi.
Tiêu Dao Vương nhìn
bóng lưng nàng, lắc đầu thở dài, nàng thủy chung vẫn chỉ là một tiểu cô
nương, cho dù kiên cường như thế nào, cũng sẽ phải chịu thương tổn .
“Có phải ta lỡ nói sai cái gì rồi không?” Phong Liên Dực cười nhạt hỏi.
Tiêu Dao vương giật mình, đột nhiên hỏi “ Thật không có cảm giác sao?”
“Không có.” Phong Liên Dực đơn giản dứt khoát trở lại, ấm nhã tươi cười cơ hồ làm cho người ta mê hoặc.
Tiêu Dao vương nhìn hắn một chút, lắc đầu, có đôi khi, thật nhìn không thấu nổi người này.
“Ta muốn tiến cung gặp mặt Hoàng thượng, ngươi cũng mau chóng trở về đi.”
“Được.” Phong Liên Dực cười nhìn Tiêu Dao vương rời đi, khuôn mặt tươi cười mới chậm rãi biến mất, chiết phiến ở trong lòng bàn tay vỗ vỗ hai cái,
nhưng lại xoay người hướng tới nơi Hoàng Bắc Nguyệt vừa rời đi.
Hôm nay trong phủ trưởng công chúa ai ai cũng cảm thấy bất an, rối ren
không thôi, khắp nơi đều là người của Đình Úy Tự đang đi lại, nhưng thật ra không có ai chú ý tới hắn.
Trong hậu viện phủ trưởng công
chúa là chỗ ở của gia quyến, Đình Úy phủ đã điều tra qua, giờ phút này
mọi người đều ở đây, hắn đi vào cũng bất tiện, chỉ ở bên ngoài nhìn một
chút.
“Dực vương tử còn chưa đi, có chuyện gì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Phong Liên Dực có chút có chút kinh ngạc, như thế nào mà nàng lại ở phía sau hắn?
“Là ta tới tìm ngươi.” Hắn ăn ngay nói thật, có cố gắng lấy cớ cũng không lừa được nha đầu thông minh này.
Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt như không, chỉ là lạnh lùng hỏi: “Tìm ta làm cái gì?”
Ngữ khí mặc dù lạnh, tuy nhiên cũng không có thấy nàng muốn đuổi hắn rời đi, Phong Liên Dực thoáng bớt buồn phiền.
“Thương Hà viện trưởng đã quyết định, ngày kia sẽ cho những lão sư có tư lịch
(tư cách và sự từng trải) trong học viện, mang theo đệ tử tứ giai trở
lên đã thắng tỷ thí tiến vào Phù Quang rừng rậm rèn luyện.”
Phong Liên Dực thản nhiên cười nhìn nàng: “Trong phủ trưởng công chúa xảy ra
nhiều chuyện như vậy, ta nghĩ Bắc Nguyệt quận chúa đại khái cũng không
có tâm tình đi rèn luyện.”
“Ta có đi hay không liên quan gì tới ngươi?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Phong Liên Dực cười nói: “Việc ngươi đi tìm dược liệu để cho ta điều chế Tẩy
Tuỷ đan như thế nào lại không liên quan tới ta đây?”
“Dược liệu ta nhất định sẽ tìm cho ngươi, rèn luyện trong Phù Quang rừng rậm, ta cũng đi!”
Phong Liên Dực thưởng thức nhìn nàng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm tư một
chút cũng không loạn, ý nghĩ rõ ràng, mục tiêu minh xác, Bắc Nguyệt quận chúa thật làm cho người bội phục.”
“Quá khen, ngươi nói xong hết rồi có thể đi, hôm nay phủ trưởng công chúa không tiếp khách!”
Nhanh như vậy đã hạ lệnh trục khách, Phong Liên Dực khó tránh khỏi có chút
thất bại, nhìn khuôn mặt băng lãnh vô tình của nàng, cảm thán một tiếng: “Trong lòng ta buồn phiền lo lắng cho ngươi, xem ra có chút dư thừa .”
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc, “Tại sao phải để tâm tới ta?”
“Bởi vì… .” Hắn kéo dài trường âm, trên khuôn mặt tuấn mỹ đang tươi cười dần dần trở nên yêu nghiệt giảo hoạt, “Lần sau sẽ nói cho ngươi biết.”
“Hừ! Không nói thì đi nhanh một chút!” Hoàng Bắc Nguyệt tâm tình buồn bực, bỏ rơi hắn đi nhanh về phía trước.