Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 471: Chương 471: Sơ chiến Hồng Liên (9)




Hắc khí kia không ngờ lại có thể vòng ngược trở lại! Nhưng Hồng Liên là ai cơ chứ, nàng là một trong những người mạnh nhất của Quang Diệu Điện! Bất kể trong dạng tình huống gì, phản ứng đầu tiên của nàng đều là ngăn cản, hiện tại không thể né tránh, nàng chỉ có thể giơ kiếm ngạnh kháng với luồng hắc khí quỷ dị kia!

Trong nháy mắt hắc khí đánh lên kiếm của nàng, Hồng Liên cảm giác lồng ngực có chút buồn bực, cổ họng ngòn ngọt (Dạ: muahaha, ói máu nha con), phải liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới có thể chặn được luồng hắc khí kia! Hồng Liên đặt tay trên lồng ngực, ánh mắt phẫn nộ lộ ra vẻ không cam lòng, quay đầu lại, thế nhưng Băng Linh Huyễn Điểu cùng Hoàng Bắc Nguyệt đã nhân cơ hội rời đi từ lúc nào. “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hồng Liên hung hăng nói, nhảy phốc lên đầu của Thôn Thiên Hồng Mãng: “Tìm nàng, lần này ta muốn đem nàng chém làm tám khúc!” Thôn Thiên Hồng Mãng nhanh chóng di chuyển bên trong rừng cây, nó đi qua nơi nào, cây cối nơi đó lập tức đổ gục, sau đó nhanh chóng héo rũ. Kịch độc trên người nó quả thật khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi. Trúng mấy đòn nghiêm trọng của Hồng Liên, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không chịu nổi nữa, phun ra mấy ngụm máu, thân thể lảo đảo đi sâu vào trong rừng rậm. Cánh của Băng Linh Huyễn Điểu đã bị chặt đứt một nửa, lúc này muốn bay lên cũng có chút khó khăn, hơn nữa hiện tại nếu bay lên trời thì mục tiêu quá lớn, nhất định sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Cho nên Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát thu hồi Băng Linh Huyễn Điểu, dùng chiến đao chống đỡ, tìm cách tránh né trong rừng rậm. Linh Tôn ở Thất Tháp, mặc kệ hiện tại hắn như thế nào, trong đầu nàng lúc này cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Người của Quang Diệu Điện quá mạnh, Hồng Liên kia lại càng thuộc cấp bậc biến thái! Lấy thực lực hiện tại của nàng đương nhiên là không có biện pháp cùng nàng ta đối kháng, thế nhưng có Linh Tôn ở đây thì mọi chuyện sẽ khác. Yểm ở trong lòng nàng suy yếu nói: “Cũng may chỉ có một mình Hồng Liên, nếu Mặc Liên cũng tới đây, vậy hôm nay sợ rằng chúng ta sẽ không có cách nào trốn thoát.” “Hừ, lão thiên cũng sẽ không để ta chết dễ dàng như vậy đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt vừa mới nói xong, hai chân đột nhiên mềm nhũn, ngã nhào xuống đất “Hoàng Bắc Nguyệt!” Yểm lo lắng nói: “Ngươi còn chịu đựng được không?” “Yên tâm, ta sao có chết dễ dàng như vậy được…” Hoàng Bắc Nguyệt chưa dứt lời đã cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu không kìm được, chậm rãi từ bên khóe miệng tràn ra ngoài. Cả đời này, đây là lần đầu tiên nàng bị đánh đến mức chật vật như vậy. Từ sau khi từ biệt sư phụ ra ngoài xông xáo, nàng không hề gặp bất lợi nào, cũng không có gặp phải đối thủ mạnh hơn bản thân nhiều như vậy. Trừ Linh Tôn, Hồng Liên chính là người thứ nhất khiến nàng bị thương nặng đến thế. Hoàng Bắc Nguyệt vịn lấy thân cây khô đứng lên, thở dốc vài cái, vừa định tiếp tục đi, phía trước đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước càng lúc càng gần, sau đó nàng nghe thấy một cái thanh âm mà hiện tại nàng rất không muốn nghe thấy! “Tìm được rồi! Chính là nàng!” Đó là thanh âm vô cùng hưng phấn của Tiêu Vận, tựa như hải tặc đi trên biển mấy tháng trời, rốt cục cũng tìm thấy cái đảo nhỏ chứa kho báu vậy! Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lại thêm tái nhợt vài phần, trên trán lấm tấm mồ hôi. “Tóc nàng màu đỏ rực, chính là Hồng Liên tóc đỏ mà ngươi nói đó!” Tiêu Vận quay đầu nhìn về phía thiếu niên tái nhợt quỷ dị đang chậm rãi từ trong sương mù đi ra. Hình xăm hoa cát cánh bên khóe mắt trong làn sương mờ ảo lại càng thêm vẻ lạnh buốt thê lương. Ánh mắt vô thần chậm rãi chuyển động, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, thần sắc băng lãnh vô tình. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, khi nhìn thấy hắn thì cũng có chút sửng sốt, đây chẳng phải là thiếu niên tên Mặc mà ngày đó nàng đã giúp giải vây ở trong Lâm Hoài Thành sao? Không nghĩ tới lại gặp nhau vào lúc này, nàng cũng không có cái cảm giác vui sướng khi gặp lại cố nhân, càng không hề chờ mong hắn sẽ vì báo ân mà giúp nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.