Những việc này, nàng đương nhiên không
muốn giải thích với người khác. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phong
Liên Dực, hắn bị Huyền Xà Âm Hậu đánh trúng ngực, vết thương vô cùng
nghiêm trọng, ngay cả việc đứng cũng có chút miễn cưỡng, bây giờ còn
phải ngưng thần tìm kiếm cơ quan trên vách tường, thể lực của hắn càng
không thể chống đỡ nổi.
“Chàng vì ta mà ngăn cản một
kiếm, nếu như chết đi, vậy chẳng phải là rất không đáng hay sao?” Hoàng
Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, cười nói. (tiểu Lục: =.=) Phong Liên Dực cúi đầu, nụ cười tái nhợt đọng trên gương mặt: “Nàng nói như vậy, là nàng đang quan tâm đến ta sao?” “Đúng vậy, ta không thể sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thèm phủ nhận, so về da mặt dày, nàng tự
thấy mình sẽ không thua bất kỳ kẻ nào. Đại trượng phu co được dãn được, tiểu nữ tử cũng giống vậy thôi. Huống chi nói dối cũng chẳng được gì, quả thật nàng cũng đang rất lo lắng cho hắn. Phong Liên Dực ngẩn ra, nghe
thấy nàng trực tiếp thừa nhận, nỗi cao hứng khiến hắn thất thần trong
nháy mắt, sau đó mới chậm rãi cười rộ lên: “Nếu như ta không đỡ một kiếm kia, vậy người bị thương sẽ là nàng, ta thà rằng chính mình bị thương,
ít nhất như vậy nàng sẽ không bị đau.” “Ta cũng sẽ đau.” Đôi con ngươi
lấp lánh giương lên, thẳng tắp nhìn tròng mắt tím của hắn: “Nếu như
chàng chết, chàng định đem ta để lại cho ai đây?” Đem nàng để lại cho ai? Phong Liên Dực nhíu mi,trong đôi mắt tím lộ rõ vẻ bá đạo: “Không cho ai hết, bởi vậy ta tuyệt đối sẽ
không chết, tuyệt đối sẽ không rời xa nàng!” “A a…” Hoàng Bắc Nguyệt thấp
giọng cười rộ lên: “Chàng nói lời thì phải giữ lấy lời, nếu dám nuốt
lời, ta đây sẽ đi theo người khác đó.” “Nàng mà dám đi, cho dù phải lên trời xuống đất ta cũng nhất quyết đem nàng cướp về!” Phong Liên Dực nắm lấy tay nàng, gắt gao siết chặt. Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: “Ta mà muốn đi, ai cũng không ngăn được.” Lời vừa mới nói xong, nàng đột
nhiên nhíu mi, trong mắt lóe lên một đạo quang mang sắc bén. Phong Liên
Dực cũng căng thẳng nắm chặt tay nàng, ánh mắt hai người đồng loạt nhìn
về phía cửa vào! Hai người còn chưa kịp hiểu rõ
chuyện gì đang xảy ra thì trên cửa đột nhiên vang lên một tiếng động
lớn. Cả gian nhà đá cũng bị đụng đến mức lung lay không ngừng, băng nhũ
ngưng kết trên nóc từng cái từng cái rơi xuống, đập lên mặt đất rồi vỡ
nát! Cánh cửa đá rốt cục cũng bị đụng nát, huyền băng ngàn năm bị chấn vỡ văng ra tứ phía, Phong Liên Dực
thấy vậy liền đưa tay, tạo thành một cái lưới gió xoay tròn ở trước
người bọn họ, đem toàn bộ huyền băng hút vào bên trong! Huyễn Linh Thú gào thét bay vào, cặp cánh mỏng màu đen bạc hung hãn phá vỡ tường băng trước mặt, những
hòn đá vương vãi cũng bị nó dùng cánh hất sang một bên, trong đôi mắt
màu xanh (dương) đen u ám lộ ra vẻ quỷ dị! Phía sau Huyễn Linh Thú, một
thiếu niên áo đen chậm rãi đi tới, ánh lửa lay động chiếu lên gương mặt
tái nhợt của hắn, đóa hoa cát cánh màu đen nơi khóe mắt tựa hồ càng thêm xinh đẹp ướt át. Phương thức ra sân đầy khí phách như thế rõ ràng không thể dính dáng gì tới một thiếu niên mù như hắn,
nhưng khi hắn vừa tiến vào, cái loại khí thế quỷ dị có thể nắm trong tay hết thảy này khiến cho bầu không khí trong gian phòng đá trở nên giương cung bạt kiếm! “Hắn?” Đôi mắt tím của Phong
Liên Dực hơi nheo lại, loại khí thế này vừa xuất hiện, hắn liền biết
người trước mặt là cao thủ, bởi vậy không dám khinh thị chút nào. “Mặc Liên của Quang Diệu Điện.” Hoàng Bắc Nguyệt hạ giọng nói. Nhìn trận thế như vậy, Mặc Liên chính là “lai giả bất thiện” rồi, xem ra một trận đại chiến là điều không thể tránh khỏi.
(Lai giả bất thiện: người tới thì không phải người tốt) Có thể nói, nàng không hề muốn
trở thành địch nhân của thiếu niên đơn thuần này, mặc dù hai người đang ở hai trận doanh khác nhau, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng nghĩ đến việc mình phải đuổi tận giết tuyệt, hạ thủ tàn nhẫn đối với hắn, nàng
vẫn cảm thấy mình không làm được.
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng sao có thể cùng bàn công việc)