Tiêu Trọng Kỳ đương
nhiên cũng hiểu, Tiêu Vận cùng Tuyết di nương đều là một dạng người,
lòng dạ độc ác, nếu như hôm nay người mất tích là hắn, Tiêu Vận phỏng
chừng cũng chẳng để tâm.
Chẳng qua ở trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, hắn cũng không muốn bị coi thường.
Trong lòng hắn nghĩ gì, Hoàng Bắc Nguyệt sao lại không nhìn ra, vì Tiêu Vận, nàng đương nhiên sẵn sàng cho hắn một cái bậc thang để leo xuống.
“Đại ca, ta biết ngươi tốt bụng, nhưng có một số việc không phải cứ tốt bụng là được. Ngươi vẫn nên suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, nói xong liền ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ bỏ
đi.
Đây coi như là cho Tiêu Trọng Kỳ một cái cớ, giúp hắn
không phải áy náy về hành động bỏ rơi muội muội trong hiểm cảnh của
mình. Tiêu Trọng Kỳ nghe được, ho khan một tiếng, cũng không nghĩ thêm
nữa.
*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***
Lần rèn luyện thanh thế thật lớn nhưng lại phải vội vã kết thúc. Mọi người
ai cũng ôm một bầu nhiệt huyết mà đi, ai ngờ nhiệt huyết còn chưa kịp
biểu đạt thì máu đã chảy trước rồi, thiếu chút đã mất luôn cái mạng nhỏ!
Trên mặt mọi người ít nhiều vẫn có mấy phần thất vọng, chỉ là gặp phải
ác mộng của Chức Mộng Thú, ai cũng không thể nói thêm cái gì.
Lần xuyên qua Mê Vụ rừng rậm này so với lần trước khó hơn không ít,
Linh thú từ Phù Quang rừng rậm chạy qua đây “định cư” quá nhiều, cũng
may đẳng cấp không quá biến thái, Nam Cung trưởng lão để cho đám đệ tử
không bị thương tạo thành một đội ngũ đi đối phó bọn chúng, coi như cũng thuận lợi giải quyết.
Trong Phù Quang rừng rậm không rèn luyện được, không nghĩ tới bọn họ lại thu hoạch được chút ít trong Mê Vụ rừng rậm.
Ngày thứ ba, khi từ Mê Vụ rừng rậm đi ra ngoài, nhìn khung cảnh trời
cao đất rộng, bầu không khí ngột ngạt trong mấy ngày qua rốt cuộc được
giải tỏa, không ít đệ tử đều thở phào nhẹ nhõm.
“Này, đội
ngũ trên quan đạo trước mặt là của ai vậy?” Một đệ tử bỗng nhiên chỉ vào đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, trang nghiêm túc mục trên quan đạo, hỏi.
Đội ngũ hùng vĩ hoa lệ như vậy nhất định là hoàng thân quốc thích trong triều rồi.
Nam Cung trưởng lão đưa mắt nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, nói: “Là cờ xí của Thái hậu!”
“Thái hậu hồi triều!” Không ít người lập tức cao hứng.
Đương triều Thái hậu cũng rất có danh vọng trong dân gian. Trước kia
tiên đế băng hà sớm, lưu lại Thái tử tuổi còn rất nhỏ, lúc đó đất nước
lại trong thời kì chiến loạn, ngoài có cường địch, trong có nịnh thần,
quốc gia lung lay không chịu nổi. Tất cả là nhờ vị Thái hậu này kiên
quyết đưa Thái tử đăng cơ, lâm triều hay thân chinh tiền tuyến bà cũng
mang Thái tử theo, cùng chống lại cường địch.
Lúc Thái hậu dẫn theo Hoàng Đế còn nhỏ vừa đến tiền tuyến, quân tâm lập tức đại
chấn, tinh thần lên cao, thừa thế xông lên đánh lui địch quốc.
Trong chiến dịch kia, Hoàng Đế bất hạnh bị bắt giữ, Thái hậu vẫn trấn
định không loạn, một người chỉ huy đại quân, cùng quân địch đàm phán chu toàn, mà Huệ Văn Trưởng công chúa lúc đó mới có mười bảy tuổi đã một
người một ngựa xông vào thủ phủ của địch quốc, đem Hoàng Đế cứu về.
Vì một trận chiến này, Huệ Văn Trưởng công chúa được dân chúng Nam Dực
quốc tôn vinh là nữ thần, tượng trưng cho quang minh và hi vọng.
Tại niên đại hỗn loạn kia, Nam Dực quốc đều dựa vào hai nữ nhân này mà
vực dậy. Sau này, Huệ Văn Trưởng công chúa qua đời, Thái hậu tuổi già
sức yếu, Hoàng Đế là một quốc chủ anh minh, quốc thái dân an, nhưng
chuyện năm đó vẫn là một dấu ấn khó phai mờ trong lòng dân chúng Nam Dực quốc!
Vĩnh viễn khắc ghi sự anh dũng thiện lương của Huệ Văn Trưởng công chúa!
Vĩnh viễn khắc ghi hành động ngăn cơn sóng dữ của Văn Đức Thái hậu!
“Là Hoàng tổ mẫu trở về!” Anh Dạ công chúa kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt, cao hứng nói.
Trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng có một tia mừng rỡ, Thái hậu rốt cục đã trở lại, nàng chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi!