Nước Tây Nhung long trời lở đất cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Bắc Nguyệt, liên tục hai ngày qua chuyên tâm hỏi thăm vị trí của Điện Quang Diệu.
Điện Quang Diệu thần bí gấp ba lần so với Thành Tu La, nguyên nhân là từ xưa đến nay, cho tới bây giờ không ai biết Điện Quang Diệu đến cùng ở đâu.
Trong sách cổ ghi lại Điện Quang Diệu trôi nổi trên không trung, không thuộc khói lửa nhân gian, bởi vậy có người cho rằng đó là chỗ ở của thần ánh sáng.
Những lời đồn đãi hoang đường vô lý truyền đi tam sao thất bản khiến sự việc càng thêm kì diệu!
Nếu trôi nổi giữa trời thì lực lượng rất cường đại mới có thể duy trì? Một năm hai năm có lẽ không thành vấn đề, nhưng một hai trăm năm thì sao?
Sức mạnh như vậy, e rằng năm đó vị tiền bối sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương cũng không làm được!
Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên từng đánh tới Điện Quang Diệu, nếu thực sự nó trôi nổi ở bầu trời, gặp phải kỳ quan như thế sao hắn có thể không nhắc tới chút nào!
Vị trí của Điện Quang Diệu có bí mật, nhưng nàng tuyệt không tin lời giải thích trôi nổi trên bầu trời.
”Yểm, ngươi có tin tức gì không?” Dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xin trợ giúp của Yểm từ hắc thủy cấm lao. Người này lợi hại như vậy có lẽ có đầu mối đi!
Yểm miễn cưỡng nói: “Ta chưa đi qua Điện Quang Diệu, tuy nhiên suy đoán của ngươi là đúng. Điện Quang Diệu không phải trôi nổi giữa không trung. Tuy nhiên thà nó trôi nổi trên không thì càng dễ đi vào, ai cũng biết bay mà?”
Nghe Yểm nói, tựa hồ có thâm ý khác, hơn nữa càng nghiêm trọng, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cục là ở đâu?”
”Chỉ cần tìm được đường, nó có mặt ở khắp nơi.” Yểm cười nói.
”Đường?” Hoàng Bắc Nguyệt ngẫm nghĩ, Yểm nói đường thì tuyệt đối không phải đường bình thường, mà là chỗ có cơ hội liên lạc với Điện Quang Diệu!
”Ta tìm đường ở đâu chứ!”
”Ta không biết, dù sao ta cũng chưa từng vào đó.” Yểm nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không thể làm gì.
Hoàng Bắc Nguyệt ủ rũ ngồi, nghĩ ngờ đi Điện Quang Diệu đã khó như vậy, chết tiệt... Điện Quang Diệu rốt cục ở đâu?
Cùng Nến Đỏ nhụt chí mà ngồi xuống, bên người tư liệu to to nhỏ nhỏ chất đống nhưng không có tác dụng gì.
”Chủ nhân đừng nản chí, nếu Điện Quang Diệu thật sự tồn tại thì nhất định có đường vào!” Nến Đỏ an ủi.
Đương nhiên Hoàng Bắc Nguyệt hiểu đạo lý này, nhưng đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm được, chẳng lẽ vì thế mà phải gác lại kế hoạch đi Điện Quang Diệu cứu Tiểu Đăng Lung sao?
Chuyện này không làm được, nàng rất khó buông tay đi làm những chuyện khác.
Chính lúc ưu sầu phiền muộn, Chi Chi lại lén lút bò ra khỏi không gian linh thú, đứng trên bàn, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, chi nha chi nha kêu, muốn nàng chú ý.
”Chi Chi, đừng làm ồn.” Hoàng Bắc Nguyệt gạt nó sang một bên, lúc này không rảnh đùa với nó?
Ai biết vừa đẩy nó ra ra, nó lập tức lại chạy tới, bám riết không tha nhảy lên nhảy xuống trước mặt nàng, tay chân khua loạn, chi chi nha nha không biết nói cái gì.
Hoàng Bắc Nguyệt đang mất hứng thú cũng hiểu Chi Chi muốn nói gì đó với nàng, cẩn thận nhìn động tác của nó, thật sự không hiểu.
”Ngươi muốn nói gì?” Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu, không rõ hàm ý trong động tác của Chi Chi, chỉ thấy nó hai tay cầm vật gì đó, trong chốc lát mở ra, một tay xoay vòng, chậm rãi dâng lên.
Động tác ngốc nghếch thật đủ trừu tượng!
Thấy nàng không biết, hai mắt Chi Chi bất đắc dĩ chớp chớp, gãi đâu một cái, đột nhiên cười xòa, lạch bạch chạy tới, duỗi tay chấm nước ở trong chén trà, sau đó vẽ một đồ án vòng tròn.
”Viên cầu?” Hoàng Bắc Nguyệt nói.
Chi Chi vội vàng lắc đầu, trên đồ án tròn tròn vẽ một đường nét quanh co khúc khuỷu, sau đó vẽ vài mảnh lá cây lên đó.
”A, là hạt giống!” Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc tỉnh ngộ, “Ý ngươi là có một hạt giống?”
Chi Chi liên gật đầu liên tục, cười vui vẻ!
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, “Sau đó thì sao?”
Chi Chi vẽ một cái cửa mở trên đỉnh cành lá.
Nến Đỏ không hiểu nhìn, “Một hạt giống nẩy mầm, sau đó kết thành một cánh cửa sao? Đây là cây kỳ lạ gì?”
Chi Chi vội vã lắc đầu, không ngừng chỉ cánh cửa kia, cuối cùng bất đắc dĩ vẽ một đóa hoa ở trong cánh cửa.
”Nở hoa sao?” Nến Đỏ lại càng cười rộ lên, “Chi Chi, chẳng lẽ chức mộng thú các ngươi đầu gỗ sao? Ta cảm giác ngươi không phải là thú mà là quả cây ấy!”
Chi Chi bất mãn trừng mắt nhìn Nến Đỏ, chi nha chi nha kêu loạn, ngụ ý đại khái là: ngươi mới là quả cây! Ngươi mới là quả cây!
Hoàng Bắc Nguyệt tỉ mỉ nhìn hình Chi Chi vẽ ra, Chi Chi sẽ không vô duyên vô cớ vẽ thứ khó hiểu cho nàng nhìn.
Không thể không nói kỹ thuật vẽ của Chi Chi không ai dám khen, vẽ ra gì đó khiến người xem hiểu thế là tốt rồi.
Nhìn hồi lâu, trên khuôn mặt trắng nõn của Hoàng Bắc Nguyệt lộ vài phần nghi hoặc, nàng duỗi tay chỉ vào đóa hoa trên hình vẽ, “Đây là hoa sen?”
Chi Chi không ngừng gật đầu, sau đó lôi kéo tóc Nến Đỏ xé tách ra.
”Tóc có liên quan gì tới hoa sen?” Nến Đỏ kéo lại tóc của mình, bị dứt đau chết mất.
Đúng vậy, Tóc có liên quan gì tới hoa sen đây?
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn lại hoa sen, sau đó nhìn tóc Nến Đỏ một chút, đột nhiên vỗ cái bàn đứng lên, nói: “Ý ngươi là hoa sen màu đen! Mặc Liên!”
Chi Chi rốt cuộc tươi cười rạng rỡ gật đầu.
Hoàng Bắc Nguyệt cẩn thận nhìn lại hình nó vẽ, trong lòng hiểu được “Đây là một hạt giống, sau khi nảy mầm có thể thông hướng một cánh cửa. Sau cánh cửa kia có Mặc Liên, đó chính là Điện Quang Diệu?”
Chi Chi gật gật đầu.
Hoàng Bắc Nguyệt vuốt vuốt đầu nó, cười nói: “Ngươi hiểu biết thật nhiều!”
Chi Chi khiêm nhường đỏ mặt.
”Nhưng hạt mầm ở đâu?” Nến Đỏ nhìn bức vẽ trừu tượng coi như hiểu được, nhưng rất nhanh phát hiện điểm mấu chốt nhất là tìm hạt mầm ở đâu.
Hoàng Bắc Nguyệt biết Chi Chi nếu vẽ cho nàng nhìn, vậy chắc chắn biết hạt mầm ở đâu, cười bắt Chi Chi lại hỏi: “Hạt mầm ở đâu?”
Chi Chi dùng tay nhỏ bé chỉ chỉ nàng, chớp chớp mắt gật đầu.