Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1092: Chương 1092: Thành Trì Mặt Trời Lặn 3




Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nàng chỉ gặp qua thi thể của Hiên Viên Cẩn, muốn biết nàng trước khi chết nói gì thì chỉ có thể hỏi Yểm.

Dạ Vương thất vọng được người đẩy đi, nhìn hắn rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt chợt nhớ tới gì đó, hô lớn với bóng lưng của hắn:“Dạ Vương, trước khi tìm được biện pháp liệu độc, làm phiền quý cảnh chú ý tới an toàn của ta!”

Mặc dù biết Dạ Vương đã đi xa, tuy nhiên không lo hắn không nghe được.

Có bảo đảm an toàn tạm thời, Hoàng Bắc Nguyệt an tâm một chút, trở lại Phủ của Lôi Vương, lập tức bắt đầu vận chuyển nguyên khí giúp Thiên Quỳ.

Ngày thứ tám, nguyên khí từ Vạn Thú Vô Cương tiến vào gân mạch của nàng dễ dàng trót lọt nhiều hơn so với lần đầu tiên. Nửa canh giờ sau, Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi tay, nhắm mắt xem xét một chút, quả nhiên, trong phù nguyên có thêm một tia màu đỏ.

Phạm vi màu đen cũng từ từ mở rộng, dần dần có xu thế đình kháng nguyên khí cùng nàng. Nhìn tình huống như vậy, tâm tình của nàng có chút ngưng trọng.

Nàng đang dùng tánh mạng đặt cược a, nhỡ bùa chú này là một bẫy rập, Hoàng Bắc Nguyệt nàng coi như xong đời.

Nhưng nếu đánh cuộc thắng, chuyện tương lai cũng khó mà nói.

”Dạ Vương thật sự trúng độc sao?” Lúc nàng xem xét phù nguyên, Thiên Quỳ đột nhiên mở miệng.

”Đương nhiên.” Hoàng Bắc Nguyệt lập tức thu liễm tâm tình, vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì.

”Ngươi vừa muốn tránh né Quân Ly, còn có tâm tư trị độc giúp Dạ Vương sao?”

”Đương nhiên là có, tuy nhiên cần nhờ ngươi phối hợp, Thiên Quỳ, ngươi cũng không muốn giúp Quân Ly đối phó Tu La vương phải không?”

”Muốn hay không không phải ta có thể quyết định, trừ phi Tu La vương có Vương Tỉ, nếu không, tương lai xảy ra chuyện gì cũng không nói trước được.”

”Vương Tỉ......” Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, vuốt cằm trầm mặc trong chốc lát “Ta có lẽ có thể lấy được.”

Thiên Quỳ lạnh lùng nói: “Cửa ải Vương Tỉ là quan trọng nhất, Quân Ly khẳng định giữ bên thân mình, ngươi chỉ cần tới gần hắn sẽ bị bắt, ngươi dám sao?“.

”Ai nói ta không dám?” Hoàng Bắc Nguyệt ngã xuống, dựa vào đệm mềm, nắm tay chống cằm “Vài ngày nữa là ta kết hôn với hắn, đến lúc đó lo gì không đến gần được.”

”Ngươi......” Đôi mắt Thiên Quỳ vẫn nhắm đột nhiên mở, khó tin nhìn nàng “Ngươi điên rồi phải không?“.

Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ:“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi trốn cả đời được sao? Ta làm sao dám? Hắn nhấc ngón tay là có thể để Nước Nam Dực bị diệt vong trong một đêm. Hắn biết đó là nhược điểm của ta, cho nên không vội bắt ta lại. Tự ta sẽ đưa tới cửa“.

”Vậy vì sao ngươi trốn ở đây?” Thiên Quỳ cười lạnh một tiếng “Ngươi đừng nói là vì ta?”

Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn nói một câu “Ngươi thật sự là quá thông minh”! Tuy nhiên lời đến miệng lại lựa chọn nuốt xuống, thở dài nói: “Kỳ thật ta không muốn ngươi giúp Quân Ly. Nhưng dùng Vạn Thú Vô Cương giúp ngươi chữa thương là hy vọng ngươi có thể trung thành với Phong Liên Dực.”

Nàng nói dối có đặc điểm là mặt không đỏ, tim không đập loạn, người khác tuyệt đối không phát hiện được

”Ngươi đối với hắn, thật sự là mối tình thắm thiết.” Thiên Quỳ lại nhắm mắt lại “Nể mặt ngươi vì Tu La vương mà giúp ta, ta đáp ứng sau khi thương thế lành, cho ngươi một ngày lấy Vương Tỉ. Trong một ngày này, ta tuyệt sẽ không nghe theo Quân Ly.”

”Thật không?” Hoàng Bắc Nguyệt sáng mắt lên, trước còn do dự một khi Thiên Quỳ bình phục sẽ không khống được, không ngờ hắn chủ động thoái nhượng một bước.

”Chúng ta ma thú, cho tới bây giờ lời nói đều đáng tin.”

”Lập khế ước đi! Cho ta một ngày!”

Thiên Quỳ hừ lạnh:“Đa nghi!”

”Hết cách rồi, ta chỉ cầu sống yên phận, chỉ có một cái mạng nhỏ, ta cũng không dám tùy tiện nói giỡn!”

Thiên Quỳ không nói thêm lời nào, cắn nát ngón tay, nhanh chóng lập khế ước một ngày cùng nàng. Sau khi khế ước hoàn thành, ả cười lạnh: “Ngươi nhớ kỹ chỉ có một ngày, qua một ngày cũng đừng trách ta không khách khí“.

”Không thành vấn đề!” Chứng kiến khế ước hoàn thành, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thả lỏng tâm tình mà đi ngủ.

Đêm khuya trằn trọc, chợt nghe ngoài cửa sổ một tiếng động rất nhỏ vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn cảnh giác, lập tức mở to mắt, liếc về hướng cửa sổ.

Một bóng đen nhanh chóng xẹt qua cửa sổ.

Nàng muốn lập tức đứng lên, nhưng thay đổi suy nghĩ, nơi này là Tư U Cảnh, nàng nghĩ mãi mà không rõ ai nửa đêm ẩn núp muốn lấy mạng nàng mà vẫn gây động tĩnh, rõ ràng là muốn để nàng phát hiện.

Bởi vậy nàng không hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nhắm mắt nằm, lỗ tai lại hết sức chăm chú nghe động tĩnh chung quanh.

Sau một lát, cửa sổ bị đẩy ra, một bóng dáng rất nhanh đi vào, vài bước tới trước giường nàng, ngón tay ấn vào bả vai của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi lại, khóe miệng vung lên, thản nhiên nói: “Các hạ muốn làm gì?”

Đột nhiên lên tiếng, người nọ cũng hoảng sợ, nhưng không có lập tức rút đi, ngược lại một chưởng chụp lại.

Thật to gan!

Hoàng Bắc Nguyệt lăn một vòng trên giường, tránh thoát một chưởng kia, tiếp theo đứng lên quét ngang chân ra ngoài. Người nọ ngửa về phía sau, đột nhiên một cái roi vải không một tiếng động bay ra từ bàn tay.

Người này không sử dụng bất cứ thuật pháp gì, xem ra cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.

Hoàng Bắc Nguyệt có ý nghĩ giống người kia, bởi vậy thả người nhảy xuống, né qua một roi, bóng dáng mau lẹ vọt đến sau rèm, người nọ lập tức đuổi theo.

Rèm vừa bay lên, trong nháy mắt ngọn đèn ở hành lang ngoài cửa sổ chiếu một chút vào phòng, vừa vặn chiếu sáng khuôn mặt người nọ.

Thoáng nhìn một chút, Hoàng Bắc Nguyệt hơi lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên nàng phản ứng nhanh chóng, cũng không lên tiếng. Nhưng bóng dáng nhanh nhẹn đột nhiên dừng một chút, phía sau roi lập tức quấn đến, trói trụ cánh tay của nàng, sau đó trên vai bị vỗ một chút, một luồng nguyên khí nhập vào cơ thể.

Nàng khẽ nhíu mày, không gian linh thú bị phong bế...

”Hỏa Vương các hạ có ý gì?” Hoàng Bắc Nguyệt trấn định mở miệng.

Roi cuốn lấy nàng chậm rãi buông ra, người nọ xoay người đi tới bên cửa sổ, ngọn đèn hoàn toàn chiếu sáng khuôn mặt, cao quý tao nhã tựa như nữ thần.

Không tưởng tượng được nữ tử như vậy lại nửa đêm giả trang thành thích khách đi hành thích nàng.

Người đến là Hỏa Vương của Tư U Cảnh - Hỏa Tịch.

”Theo ta đi.” Hỏa Tịch thấp giọng nói một câu, liền bay nhanh ra khỏi cửa sổ.

Hoàng Bắc Nguyệt nhún nhún vai, đêm khuya mạo hiểm rất thích thú.

Không nói hai lời cũng theo sau.

Ban đêm ở Tư U Cảnh tĩnh lặng không một tiếng động, bầu trời không trăng không sao, không hề có ánh sáng, ở ngã tư đường tràn ngập sương mù dày đặc, dường như đưa tay ra cũng không nhìn được năm ngón.

Hoàng Bắc Nguyệt theo sát phía sau Hỏa Tịch, thấy nàng dẫn mình xuyên qua hơn nửa thành thị, đi tới một tòa phủ đệ tao nhã ở vùng ngoại ô.

”Nơi này chẳng lẽ là phủ của Hỏa Vương?” Hoàng Bắc Nguyệt cười hỏi.

Hỏa Tịch không trả lời, sau khi vào phủ đệ, lập tức vươn ngón tay ngọc ra ưu nhã lau trên cửa phủ một chút, mới dẫn nàng tiếp tục đi lên phía trước.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn cửa ra vào lại bày kết giới, khóe miệng giương lên, thật là thú vị.

”Hỏa Vương các hạ, không nói một lời khiến người ta có cảm giác rất không an toàn a.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chung quanh, trong vương phủ của Hỏa tịch lại không có một người, kì quái!

”Dám giả bộ bị ta đánh bại, để ta bắt được, còn sợ ta giết ngươi?” Hỏa Tịch cười nhạt một tiếng.

”Ta chỉ tò mò, các hạ nếu đến hành thích vì sao không tốc chiến tốc thắng mà lại muốn lãng phí thời gian dây dưa với ta.” Hiện tại tự nhiên đã hiểu, Hỏa Tịch muốn phong bế không gian linh thú của chính mình.

Dụng ý chỉ sợ là vì muốn né qua tai mắt Thiên Quỳ đi.

Hỏa Tịch đi ở phía trước ảm đạm cười, may là nha đầu kia đủ thông minh.

Đi tới hậu viện, nàng mới dừng lại, tay vỗ nhẹ một chút, đèn lồng bốn phía sân tự động sáng lên, hoa viên xinh đẹp chậm rãi hiện ra.

Cùng xuất hiện còn có mấy khuôn mặt không tính quen thuộc.

”Tịch nhi ra tay đúng là tốc độ nhanh nhất.” Thổ Vương Thổ Nhuyễn đầu bóng loáng đi tới, lấy lòng cười với Hỏa Tịch.

Hỏa Tịch thản nhiên gật gật đầu với hắn, đôi mắt đẹp đảo qua trong sân, nói: “Băng chưa tới sao?“.

”Hắn luôn luôn như vậy, sẽ không tới.” Phong Vô Hành thản nhiên nói.

Hỏa Tịch gật đầu, hình như cũng không thèm để ý, “Không có hắn cũng sao, bắt đầu đi.”

Nói xong, chính cô ta lui qua một bên, để Hoàng Bắc Nguyệt bại lộ ra, thẳng tắp quay mắt về phía hai người Phong Vô Hành cùng Thổ Nhuyễn.

”Này này, đây là muốn làm gì? Ít nhất nói rõ với ta đi?” Hoàng Bắc Nguyệt mở tay ra, bất đắc dĩ cười hỏi. Mặc dù hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng không kinh hoảng.

”Xú nha đầu! Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ngươi gặp may đấy!” Thổ Nhuyễn nóng nảy nói, xem ra hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện nàng phá hủy tường thành lần trước.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Có may hay không dựa vào chính bản thân mình, nửa đêm mang ta đến đây, không nói một lời muốn đấu võ?“.

”Hắc! Nha đầu kia không biết phân biệt a!” Thổ Nhuyễn khó chịu, nếu không phải Hỏa Tịch tự mình mời hắn, hắn sẽ không tới đây!.

Hỏa Tịch cùng Phong Vô Hành liếc mắt nhau một cái, Hỏa Tịch đang muốn mở miệng, đột nhiên tiếng bước chân nặng nề rất nhanh xuất hiện, tiếp theo một giọng nói sang sang trầm trầm vang lên: “Nha đầu, bọn họ sẽ không hại ngươi.”

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn, người đến là Lôi Nộ.

Nhìn thấy Lôi Nộ trong lòng tự nhiên buông lỏng một ít, dù sao giữa mấy người này, có thể để nàng tín nhiệm một chút thì chỉ có một mình Lôi Nộ.

”Ta không rõ.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, ngữ khí nhu hòa hơn.

Thấy Lôi Nộ xuất hiện, Hỏa Tịch liền tạm thời dẫn Phong Vương cùng Thổ Vương lui qua một bên, để bọn họ dễ nói chuyện.

”Chuyện này mà nói rõ thì ba ngày ba đêm không xong.” Lôi Nộ gãi gãi đầu, vẻ mặt thành khẩn,“Có điều nha đầu, nếu ngươi tin tưởng lão phu, tạm thời thu hồi lòng nghi ngờ lại, chúng ta... chỉ áy náy muốn giúp đỡ, đền bù một ít mà thôi.”

Hắn nói chuyện trốn tránh, không dám nói trọng điểm, đại khái có cảm giác nói ra nàng cũng sẽ không hiểu.

Tuy nhiên trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt như gương sáng, có gì mà không rõ.

”Lôi Nộ các hạ, các ngươi đã ủng hộ Tiêu Cẩn như vậy, vì sao năm đó tranh giành vương vị lại không ai giúp nàng ấy chứ?”

Lôi Nộ cả người cứng đơ, nghe lời này như sấm sét giữa trời quang, sắc mặt cũng tái nhợt “Ngươi, làm sao ngươi biết?”

”Ta là truyền nhân của Vạn Thú Vô Cương, rất nhiều chuyện biết một hai.” Mặt nàng không đỏ, tim không đập loạn nói.

”Haiz......” Lôi Nộ chán nản thở dài, không ngừng lau trán, thở dài thườn thượt, giống lão nhân già lọm khọm không có cách nào cắn hột đào, đành ngồi thở dài.

”Chuyện năm xưa không nói cũng được, tuy nhiên sự tình hôm nay, các hạ có thể nói lý do chính đáng với ta không?.” Thấy hắn mở miệng gian nan như thế, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhẫn tâm chạm vào vết thương của hắn, bởi vậy đổi đề tài.

Lôi Nộ được giải phóng, cảm kích nhìn nàng nói:“Chúng ta biết, Vạn Thú Vô Cương phải đủ năm loại chú ấn, mới có thể phát huy uy lực thực sự được, trước linh thể ngươi bị phá hư một lần, vốn có thể thuận lợi hoàn thành chú ấn, nhưng linh thể mới có nhiều trở ngại, cần rất nhiều thời gian.”

”Các ngươi có thể hỗ trợ?” Hoàng Bắc Nguyệt chợt hiểu, chẳng trách vừa rồi Hỏa Tịch để nàng trực tiếp đối mặt với Phong Vương cùng Thổ Vương.

Chú ấn Phong cùng Chú ấn Thổ, một cái hư vô mờ mịt, một cái không thể phá vỡ, đều rất khó đạt được. Sau khi nàng dựng lại linh thể nghĩ mọi cách, nhưng linh thể hạn chế nên nhiều lần thất bại, khiến nàng rất khó qua.

”Không gạt ngươi, năm đó Cẩn điện hạ tu luyện năm loại chú ấn, là năm người chúng ta trợ giúp hoàn thành.” Lôi Nộ lên tiếng, trên mặt hơi có chút kiêu ngạo cùng vẻ kính nể,“Cẩn điện hạ vừa ra sinh ra có thể ngưng tụ năm loại nguyên khí thuộc tính, thật sự là thiên tài a!“.

Nghe nói như thế, Hoàng Bắc Nguyệt vui mừng khôn xiết.

”Thật tốt quá!”

”Nha đầu.” Đột nhiên Lôi Nộ sắc mặt nghiêm túc,“Giúp ngươi, là bởi vì áy náy với Cẩn điện hạ, nhưng chúng ta trung thành với Tư U Cảnh, cho nên...”

”Yên tâm đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng cắn nát ngón tay,“Chỉ cần Tư U Cảnh không phạm ta, ta Hoàng Bắc Nguyệt cả đời này tuyệt đối không xâm phạm Tư U Cảnh!“.

Hoa văn khế ước chợt lóe trong không khí, Lôi Nộ cũng cười lấy máu lập khế ước.

”Chuyện này cần phải gạt quái vật trong không gian linh thú kia. Thiên Quỳ thuộc về hắc ám địa ngục, nha đầu, ta khuyên ngươi một câu, cho dù trong tay ngươi có Vương Tỉ của Thành Tu La, cũng không nên giữ Thiên Quỳ bên người, ả quá nguy hiểm.”

Lôi Nộ thân tình nói với nàng xong, liền vẫy tay đám người Hỏa Tịch để bọn họ trở lại.

Hỏa Tịch tiện tay ném một cái bình ngọc cho Hoàng Bắc Nguyệt, ưu nhã nói: “Ăn hết đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt đổ ra một viên dược hoàn màu lam tản ra mùi thơm thản nhiên từ bình ngọc. Dùng cảm giác năng lực luyện dược sư dò xét một chút, đúng là một loại thuốc chữa thương.

Nàng không cần hoài nghi, thuốc này không thành vấn đề, nàng ném vào miệng, một bên nói:“Thuốc này năng lực chữa thương thế nào? Ta có không ít thuốc tốt chữa thương.”

”Đây không phải là thuốc chữa thương.” Hỏa Tịch nhìn nàng một cái, khóe miệng mơ hồ có ý cười.

”Đó là cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt tò mò.

”Để ngươi chịu đựng bị đánh thôi.” Hỏa Tịch nói xong, liền mím môi đỏ mọng, lui qua một bên.

Lôi Nộ cũng hắc hắc cười cùng nhau lui ra.

Hoàng Bắc Nguyệt sạm mặt lại, bất đắc dĩ nói:“Bị đánh rất lâu sao?“.

”Giỡn sao! Đặc tính của thuộc tính Thổ là: Phòng ngự!” Thổ Nhuyễn mang vẻ mặt trả thù cười ác,“Hay nói cách khác là chịu bị đánh!“.

Phong Vô Hành thản nhiên như một luồng gió nhẹ nói:“Bắt đầu đi!”

Đêm dài dằng dặc, tuy nhiên, hết thảy vừa mới bắt đầu......

Vương cung xa xa, trên vọng đài cao nhất của cung điện có một bóng lưng gầy gò đứng thẳng bảo hộ, ngẫu nhiên có một hai tiếng ho khan từ lồng ngực phát ra.

Đôi mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc phía xa xa có ngọn đèn như ẩn như hiện trong phủ Hỏa vương, môi tái nhợt nhẹ nhàng mím lại.

”Muội muội, trước khi ngươi chết nhất định hạ nguyền rủa, nguyền rủa ta...cả đời này nhớ kỹ ngươi.”

Tay vịn vào lan can khẽ run lên, phía sau một bóng dáng lạnh lùng tới gần.

”Bọn họ huấn luyện cô gái kia, giúp cô ta đạt được hai loại chú ấn phong, thổ.” Băng Vương sau khi nói xong, mím môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng phủ của Hỏa Vương.

”Khụ khụ......” Dạ Vương nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Gọi Lộc Nhai đến.”

Băng Vương gật đầu, đang muốn lui ra ngoài, Dạ Vương lại đột nhiên gọi lại hắn,“Đừng cho Dao nhi biết.”

”Vâng.” Băng Vương nói xong, bóng dáng chậm rãi hóa thành sương mù biến mất.

Gió phía xa thổi sương mù đến, Dạ Vương khụ một tiếng, mới chậm rãi xoay người trở lại cung điện.

Ánh sáng từ phủ của Phủ của Hỏa Vương từ từ bị bóng đêm che lấp.

**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****

Đôi tay nhỏ vỗ nhẹ trên mặt, trong lúc ngủ mơ người mệt mỏi thở dài một tiếng.

”Một phút, một phút là tốt rồi......” Cả người đau nhức đến không thể chịu nổi, tựa như lần đầu tiên bị sư phụ huấn luyện cả ngày với cường độ cao, xương cốt như muốn tan ra.

Mà lần này khác hẳn với huấn luyện cường độ cao. Nàng cả đêm đều bị đánh, nếu không phải có thuốc của Hỏa Tịch bảo vệ, sợ rằng da tróc thịt bong hết cả.

Quá tàn nhẫn......

”Ngươi tối hôm qua làm gì?” Tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai, đồng thời, đôi tay nhỏ cũng thô bạo xách nàng đứng lên lay lay hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt hoa mắt chóng mặt, lười biếng nhắm nửa con mắt, nói: “Tối hôm qua có thích khách tới, ta đuổi theo thích khách.”

”Vậy vì sao ta không cảm giác được khí tức của ngươi? Hơn nữa cũng không ra khỏi không gian linh thú được?”

”Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây.” Hoàng Bắc Nguyệt xoa mắt,“Ngày hôm qua ta đuổi theo thích khách, muốn gọi ngươi ra ngoài hỗ trợ, thế mà ngươi chẳng đáp lại.”

Thiên Quỳ nghi hoặc nhìn nàng:“Làm sao có thể?”

Hoàng Bắc Nguyệt giật ống tay áo lại, lộ ra cánh tay bầm tím cho ả nhìn,“Ta bị đánh như thế này mà ngươi vẫn hoài nghi sao?”

Thiên Quỳ nhìn thấy vết thương không giống giả tạo, nhưng vẫn bán tín bán nghi lời của nàng.

”Ngày hôm qua lúc thích khách tới ta cũng biết, nhưng sau đó khí tức của thích khách và ngươi biến mất, ta không biết chuyện gì xảy ra.”

”Tóm lại ta sẽ không hại ngươi, ngươi có thể yên tâm.” Hoàng Bắc Nguyệt đi xuống giường, rót một chén trà lạnh uống.

Thiên Quỳ lạnh lùng liếc nàng,“Ngươi tốt nhất đừng giở trò bịp bợm, nếu không, ngươi sẽ biết hậu quả khi đắc tội một con ma thú!”

Chén trà nhẹ nhàng chạm môi, Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười:“Biết rồi.”

”Bắt đầu đi.” Thiên Quỳ nhắm mắt lại ngồi xuống.

”Này này, thấy ta thương tích đầy người mà không cho ta nghỉ ngơi trong chốc lát sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ.

”Ít nói nhảm!”

Nàng nhún nhún vai, không thể làm gì khác là đi qua vận chuyển nguyên khí giúp ả.

Ngày thứ chín, nguyên khí vận chuyển trót lọt, rất nhanh hoàn thành, Thiên Quỳ tiếp tục trở lại không gian linh thú.

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, để Nến Đỏ mang Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ ra ngoài. Dù sao hào khí của bọn họ ở trong không gian linh thú đang giương cung bạt kiếm.

Thiên Quỳ bá đạo, không thể để hắn ra ngoài, cho nên đành phải để nhóm linh thú của nàng chịu thiệt thòi.

Vừa đến buổi tối, nàng lại phong bế không gian linh thú, sau đó thừa lúc bóng đêm một mình tới phủ của Hoả vương.

Vương cung của Tư U Cảnh.

Đêm khuya, Lộc Nhai vội vã tiến cung, đứng chờ ở ngoài điện hầu một lát liền lập tức bị Dạ Vương triệu kiến.

Trong tẩm điện của Dạ Vương tràn ngập vị thuốc nồng nặc, thị nữ bưng chén thuốc ra ngoài.

Lộc Nhai quỳ bên nhuyễn tháp, lấy một cái ngọc điệp từ ống tay áo rộng thùng thình ra trình lên Dạ Vương.

Dạ Vương tay tái nhợt nhẹ nhàng sờ ngọc điệp, nhìn lại gần, sắc mặt kịch biến: “Làm sao có thể?”

Vài tiếng ho khan kịch liệt vang lên, trên mặt tái nhợt vô sắc chậm rãi hiện ra sắc hồng, Dạ Vương khó tin thì thào:“Không có đạo lý a......”

Lộc Nhai nói:“Thần phụng mệnh xem xét mệnh bàn của Hoàng Bắc Nguyệt mà tiên đoán, đáng tiếc...... Mệnh bàn của cô ta trống rỗng, nhìn không thấy quá khứ, cũng nhìn thấy tương lai.”

”Cô ta rốt cục là ai?” Dạ Vương run rẩy cầm ngọc điệp trên tay, ngọc điệp nhất thời không cầm chắc, rơi trên mặt đất vỡ vụn.

”Bệ hạ không nên kích động, để thần tra lại.” Lộc Nhai cuống quít nói.

”Không kịp nữa rồi.” Dạ Vương đứng lên, vung ống tay áo, “Lộc Nhai, quả nhân lệnh cho ngươi triệu tập “Dạ ảnh”, toàn lực bắt giết Hoàng Bắc Nguyệt!”

”Bệ hạ!” Lộc Nhai cực kỳ hoảng sợ,“cô ta có thể giúp bệ hạ liệu độc, chi bằng chờ bệ hạ tốt đẹp rồi......”

Lời còn chưa dứt đã bị Dạ Vương quyết đoán giơ tay ngăn trở, “Cô ta có Vạn Thú Vô Cương, giống Cẩn nhi không nhìn được tương lai. Quả nhân không thể để Tư U Cảnh bị nguy hiểm, cũng không cho phép Tiêu Cẩn thứ hai xuất hiện!“.

”Vâng” Lộc Nhai cúi đầu, chậm rãi lui ra cửa.

”Phụ vương!” Giọng nói thanh thúy đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, một Tiểu nha đầu chạy vào, nhào vào trong lòng Dạ Vương, nhẹ giọng nghẹn ngào.

”Làm sao vậy?” Dạ Vương vừa rồi còn vẻ mặt sát phạt quyết định, trong chớp mắt biến thành phụ thân ôn nhu hiền lành.

Ôm Chi Chi ngồi xuống, ngẩng đầu ra hiệu bằng ánh mắt với Lộc Nhai để hắn đi làm việc, sau đó êm ái vuốt ve tóc Chi Chi.

Chi Chi hút cái mũi ngẩng đầu lên, mắt to ngập nước khiến người trìu mến,“Phụ vương, con thích làm chức mộng thú.”

”Dao nhi, con không phải là chức mộng thú.”

”Nhưng con thích, con thích làm chức mộng thú, thích làm Chi Chi. Bọn họ nói, nếu ta là Tiêu Dao thì khi gặp không còn là Chi Chi.” Chi Chi vừa nói, từng giọt nước mắt lăn xuống.

Dạ Vương khẽ nhíu mày: “Người nào nói ngươi như vậy?”

Chi Chi mím chặt miệng, xem ra sẽ không nói ra mồm.

Dạ Vương thở dài, không cần nói hắn cũng đoán được là ai, Hoàng Bắc Nguyệt cùng đám thú mà cô ta mang đến có ảnh hưởng không nhỏ với Dao nhi.

”Dao nhi.” Hắn dịu dàng mở miệng, tay tái nhợt mang theo lực lượng ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Chi Chi,“ chẳng lẽ ngươi không muốn làm con gái của phụ vương chút nào sao?”

Chi Chi ngẩn ra, nàng hoàn toàn chưa nghĩ tới vấn đề này, nàng tưởng rằng làm Chi Chi cũng vẫn là con gái hắn, cùng lắm không gọi tên là Tiêu Dao không được sao?

Đến Tư U Cảnh, mặc dù ban đầu nàng không thích, nhưng sau Dạ Vương tốt với nàng, cảm tình máu mủ tình thâm khiến nàng rất nhanh thích phụ thân bệnh tật lại ôn nhu từ ái này.

Nhìn vẻ mặt nàng ủy khuất cùng không biết làm sao, Dạ Vương nhu hòa nói: “Dao nhi, phụ vương không thể bức ngươi làm bất cứ chuyện gì, tuy nhiên, ta rất hy vọng ngươi làm con gái của ta.”

Vỗ nhẹ nhẹ Chi Chi đầu, Dạ Vương cười nói: “Đi ngủ đi.”

Chi Chi chậm rãi đứng lên, lưu luyến lôi kéo tay hắn:“Phụ vương, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

”Ừ.”

Chi Chi đi vài bước, cắn môi suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói: “Phụ vương, con rất thích làm con gái của người, muốn qua tâm người, không để người ngã bệnh. Bởi vì người là người tốt nhất trên đời này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.