Sắc mặt Nghi phi rất khó coi, hoàng hậu liếc Hồng Liên một cái, sắc mặt thoáng hoà hoãn.
Hoàng thượng mở to mắt nói: “Kì Thái gần đây khiến Trẫm rất thất vọng, truyền lệnh để hắn đi biên quan, không có lệnh của Trẫm cũng đừng trở về.”
”Hoàng thượng!” Nghi phi cực kỳ hoảng sợ, nàng chỉ có một đứa con trai này a!
Hồng Liên cười lạnh, Nghi phi cùng Kính vương không đủ hiểu chuyện, Hoàng thượng sủng ái Bắc Nguyệt quận chúa như vậy, mà hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa gả cho Lạc Lạc, lấy tâm tư của hoàng thượng, tự nhiên thiên vị giúp đỡ Bắc Nguyệt quận chúa.
Ở trong lòng Hoàng thượng, tất cả con trai con gái cộng lại cũng không bằng một phần của Bắc Nguyệt quận chúa.
Bây giờ bọn họ còn dám đắc tội với Gia tộc Bố Cát Nhĩ chẳng khác gì muốn chết sao?
Hoàng thượng mất hứng, lạnh lùng vung tay lên, không để ý tới Nghi phi, để cung nhân dìu đỡ trở về hành cung nghỉ ngơi.
Trước khi đi Nghi phi trừng mắt Hồng Liên một cái, vừa tức vừa giận rời đi.
”Ngươi thật thông minh.” Hoàng hậu thản nhiên nói một câu.
”Bà ta coi thường mẫu hậu cùng hoàng huynh, chính là coi thường ta, ta sao có thể ngồi yên không can thiệp?” Hồng Liên cười nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ả, hoàng hậu ngẩn ra, không muốn nhìn khuôn mặt, nhưng trong lòng vì quan hệ huyết thống mà có chút động dung.
Bà biết bà đối xử với Hồng Liên cũng không tốt, Chiến Dã cũng như thế, chính vì vậy nên trong lòng mới khó chịu như bị dày vò.
”Mẫu hậu, ngươi lo lắng hoàng huynh phải không?” Nhìn thấy hoàng hậu đầy vẻ lo lắng, Hồng Liên liền hỏi.
Chuyện của Chiến Dã, Hồng Liên cũng biết.
Hoàng hậu thở dài một tiếng: “Không biết hắn đi đâu, không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi...”
”Mẫu hậu đừng lo lắng, ta đi tìm hoàng huynh, nhất định đem hắn trở về.”
Hoàng hậu bất ngờ nhìn Hồng Liên, hồi lâu mới tiêu tan một ít áy náy trong lòng, kéo tay Hồng Liên cầm chặt “Đứa trẻ ngoan.”
Hồng Liên hạ mắt cười cười, buông tay hoàng hậu ra, xoay người rời đi.
Vừa xoay người, nụ cười dần dần lạnh.
Đứa trẻ ngoan... lần đầu tiên có người nói nàng “tốt”, đáng tiếc nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau giờ ngọ, ánh chiều tà đọng ngoài cửa sổ, từng ánh hào quang mê ly chiếu trên nóc nhà.
Hai bóng người một trước một sau đi tới khách sạn Vân Lai trong thành, quần áo đẹp đẽ quý giá, bởi vậy đi vào khách điếm, tiểu nhị rất nhiệt tình nghênh đón.
”Hai vị khách quan muốn ở trọ hay ăn cơm?”
Cô gái đi phía trước ném một kim tệ cho tiểu nhị nói:“Trong phòng khách lầu hai có vị khách nhân hẹn gặp, chúng ta tới tìm hắn.”
Tiểu nhị nhận kim tệ, sửng sốt một chút, lúc ngẩng đầu thì hai vị khách nhân đã lên lầu hai.
”Khách quan, để tiểu nhân thông báo một tiếng trước đi!”
”Không cần.” trong một gian phòng khách lầu hai có một thiếu niên tóc vàng đẩy cửa ra, thản nhiên nói một câu với tiểu nhị. Tiểu nhị sửng sốt, dường như chưa từng thấy vị khách nhân này a?
Thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng nói với một nam một nữ: “Chủ nhân ở bên trong, mời vào.”
Ở Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp rất ít thấy người xinh đẹp tóc vàng, ánh vàng rực rỡ không hề có màu sắc hỗn tạp, da thịt trắng nõn, thiếu niên này thật đúng là tuấn tú đáng yêu.
Cô gái kia hai mắt nhìn hắn khá lâu, Tiểu Hổ thấy thế cười tươi với nàng, lộ ra nụ cười đẹp mắt, lộ ra hai răng Tiểu Hổ.
Đẩy cửa phòng khách đi vào, trong phòng sáng trưng, Hoàng Bắc Nguyệt pha trà ở trong phòng, trà hương bốn phía, cả phòng tràn ngập hương trà khiến kẻ khác ngửi mà vui vẻ thoải mái.
”Trà ngon!” Nam tử kia hít sâu một hương trà thơm mà khen.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nói: “Trà thô tục thôi, tại hạ không có đồ vật gì chiêu đãi, để Mạnh Kỳ Thiên các hạ chê cười.”
”Nếu dùng Tử Linh thảo trà vẫn nói là thô trà thì trên đời này cái gì mới là trà thượng hạng đây?” Mạnh Kỳ Thiên không khách khí ngồi xuống, tiếp nhận một ly trà nàng đưa.
Trên đĩa, trong chén bạch ngọc hiện ra nước trà màu tím, thông thấu không tỳ vết, giống như một bảo vật tốt nhất.
Tử Linh thảo là một loại linh thảo thuộc tính băng, quý hiếm khó tìm, không có tác dụng với bất cứ ngoại thương gì, tuy nhiên hiệu quả vô cùng tốt đối với nội thương, đặc biệt là người tích tụ nội tâm thì Tử Linh thảo có trợ giúp rất lớn.
Trong nạp giới của Quân Ly đều là thứ tốt, nàng đánh cướp một phen, thật sự là được một số thứ tốt.
Tiểu Hổ mang đệm đến để khách nhân ngồi vây quanh bàn trà, hắn thì ngồi ở bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt, ân cần bưng một ly trà cho thiên đại Đông nhi.
”Các hạ ra tay hào phóng, Tử Linh thảo nghe nói đã sớm tuyệt tích trên thế gian.” Thiên đại Đông nhi đang cầm chén trà, mặt vẫn lãnh, bộ dáng thật không dễ ứng phó.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu pha trà, nghe vậy cười: “Có chút đồ vật, mặc dù thế gian tuyệt tích cũng không có nghĩa không tồn tại.”
Nhận thấy trong lời nói của nàng có chuyện, thiên đại Đông nhi muốn hỏi, nhưng Mạnh Kỳ Thiên lại cười nói: “Mấy ngày không gặp, các hạ tựa hồ lĩnh ngộ rất nhiều a.”
”Nhân sinh trên đời, cũng không thể cố thủ không tiến, phải đi về phía trước nhìn thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, gương mặt không phấn son trắng trong thuần khiết tốt đẹp, ánh mắt càng trong suốt không gợn sóng, nhưng lại tỉnh táo khiếp người, sức quan sát rõ ràng kinh người.
”Không biết các hạ lĩnh ngộ cái gì, mới có thể phát tin tức cho chúng ta?” Mạnh Kỳ Thiên cười hỏi.
Uống một ngụm trà Tử Linh thảo, lục phủ ngũ tạng như được gột sửa, hết sức thoải mái.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Ma thú xuất thế, thiên hạ rung chuyển, từ nay về sau, Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp gặp phải bốn thế lực cường đại: Nước Nam Dực cùng vương lệnh lính đánh thuê trong thiên hạ, Thành Tu La sâu xa thâm hậu Nước Bắc Diệu, Quân Ly cùng Yểm là thế lực hắc ám, cùng với các hạ cầm đầu Điện Quang Diệu.”
”Điện Quang Diệu an phận ở một góc, chưa nói tới thế lực lớn.” Mạnh Kỳ Thiên thản nhiên lắc đầu.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Chân chính an phận một góc, không tranh sự đời chính là Tư U Cảnh, các hạ dám nói không có hùng tâm tranh thiên hạ?”
Mạnh Kỳ Thiên nhíu mày, sâu kín chấp nhận cười nói: “Ở trong ánh mắt của ngươi cũng không giấu được gì.”
”Ngươi có Mặc Liên, thiên hạ này tự nhiên có một phần của ngươi.”
Mạnh Kỳ Thiên cười khổ: “Ngươi nói móc ta sao, Mặc Liên tuy là người của Điện Quang Diệu, nhưng muốn hắn thực sự trung thành thì nói dễ hơn làm?”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, đôi mắt đen nhánh dưới lông mi dày rậm cong vút, khiến người ta nhìn không thấu ánh sáng trong ánh mắt của nàng.
Ánh mắt Thiên đại Đông nhi qua lại nhìn hai người này, ở chỗ này đàm luận Mặc Liên có ích lợi gì? Nàng càng không rõ là tại sao Mạnh Kỳ Thiên muốn lén gặp nữ nhân này?
Xem ra, giao tình của bọn họ rất không bình thường a!
”Các ngươi bàn luận đi, ta đi ra ngoài một chút.” Thiên đại Đông nhi đứng lên, nàng thật sự không thích loại hào khí nói chuyện này.
Mạnh Kỳ Thiên không ngăn cản, nàng đi thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu với Tiểu Hổ, cũng để hắn theo ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người, Mạnh Kỳ Thiên mới mở lòng nói: “Trong lòng Mặc Liên chỉ có ngươi, chỉ ngươi mới có thể khiến hắn trung thành.”
”Đó là lúc hắn có thể khống chế chính mình.” Hoàng Bắc Nguyệt thở dài “Huống hồ, ta không hy vọng bất kỳ ai lợi dụng hắn.”
”Ta cũng không muốn lợi dụng hắn.” Mạnh Kỳ Thiên nói “Nhưng hôm nay bốn phần thiên hạ, ta và ngươi không nói đến, ba người Phong Liên Dực, Quân Ly, Yểm đều đáng sợ, ngươi không thể không biết.