Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 444: Chương 444: Thiên hạ là địch (12)




Trong thông đạo của một thất vẫn âm lãnh sâu thẳm, hỏa quang nhảy lên chiếu vào khuôn mặt thái hậu, như ẩn như hiện làm người ta nhìn không chân thật.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, dưới chân mềm nhũn, dựa vào vách tường mộ thất lạnh như băng. “Nguyệt nhi, dưới tình huống ấy thái hậu không có lựa chọn.” Tiêu Dao vương chậm rãi mở miệng, thanh âm vang trong khắp mộ đạo. Hoàng Bắc Nguyệt mở hai tròng mắt đen nhánh, con ngươi trong suốt luôn là ánh sáng kiên định, nhưng hiện tại, lại nhuộm thêm vài phần lệ ý mông lung. Bị lừa gạt lâu như vậy nàng thật sự không thể dễ dàng tiếp nhận, nếu như được lựa chọn một lần nữa, nàng sẽ không cần biết sự thật tàn khốc như vậy. “Trước khi nàng chết, từng nói không muốn ta tiến vào gia tộc đế vương.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi quay đầu lại nhìn Hoàng thái hậu “Nàng sớm đã biết, người hạ độc nàng, là thái hậu.” Thái hậu hai tay ôm mặt, thấp giọng khóc lên. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt chung quanh có một chút hồng, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nam Dực quốc Tĩnh An vương, Đông Ly quốc Ngụy Võ Thần, ta đều nhớ kỹ.” “Nguyệt nhi?” Tiêu Dao Vương nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng, “Ngươi muốn làm gì?” “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói hết, nhanh chóng từ cầu thang đi xuống, dùng sức đẩy ra cửa của mộ thất. “Tiểu thư!” Đông Lăng ôm Tiểu Hổ cùng Chi Chi theo kịp. “Chớ vào.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, chính mình đi vào bên trong mộ thất âm lãnh, khép cửa mộ lại. Thời gian mộ thất được xây dựng cũng chưa lâu, bên trong còn không có loại không khí quỷ dị tích lũy sau thời gian dài, ở hiện đại nàng từng một lần tiến vào một cổ mộ thời Chiến quốc, đến nay trong lòng nàng vẫn còn có loại cảm giác sợ hãi âm hàn. Có lẽ là nữ nhi của trưởng công chúa Huệ Văn, cho nên đi vào trong mộ thất, trừ chung quanh không khí có chút âm lãnh, trong lòng cũng không có chút cảm giác sợ hãi nào. Bốn phía trên vách tường vẽ bích hoạ màu sắc rực rỡ, miêu tả sự tích cả đời huy hoàng của trưởng công chúa Huệ Văn, chẳng vách tường lạnh như băng, cho dù màu sắc có sặc sở như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể làm cho người ta cảm giác bi thương mà thôi. Quan tài để ở giữa mộ thất, dựa theo tập tục Nam Dực quốc, quan tài phía trên lát gấm vóc cùng tơ lụa hoa lệ, màu sắc tươi đẹp, giống như người chết đi vẫn được mặc hoa phục. Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, phía trước quan tài, trên mặt đất có một bó hoa sen đã khô, màu sắc còn chưa phai tàn, mơ hồ có thể tưởng tượng ra khi hoa nở là cỡ nào thanh lệ thoát tục. Quan tài của trưởng công chúa sau khi an tang trong mộ thất thì hoàn toàn bị phong bế, bên ngoài có người thủ lăng, tuyệt đối không cho phép có người đi vào. Bó hoa này, là ai để ở chỗ này? Hoàng Bắc Nguyệt quỳ xuống trước quan tài, ngẩng đầu nhìn quan tài được bao bọc trong tơ lụa hoa lệ , thấp giọng nói chuyện. “Trưởng công chúa Huệ Văn, cho đến nay, ta đã giúp con gái của ngươi lấy lại công đạo, những kẻ hại chết nàng, ta cũng đã để cho bọn họ bị báo ứng, ngươi ở dưới cửu tuyền, có thể yên nghỉ chứ?” Thanh âm của nàng rất thấp, quanh quẩn trong mộ thất bị phong bế. “Nhiều năm như vậy, ngươi ôm hận mà chết, hôm nay ta trả lại ngươi một cái công đạo, người hại ngươi, ta cũng sẽ để cho bọn họ phải trả thật lớn !” Hoàng Bắc Nguyệt từ nạp giới lấy ra chủy thủ, đem một đoạn tóc dài cắt bỏ, cột lại bằng dải băng nhẹ nhành đặt ở trên quan tài. “Chỗ tóc này xem như nữ nhi của ngươi đi, nó sẽ làm bạn với ngươi .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.