“Vương gia đang muốn gọi ai vậy? Hôm
nay người trong phủ mệt mỏi, giờ phút này đều đã đi nghỉ ngơi hết rồi.”
Một thân ảnh từ trong vầng sáng chậm rãi bước ra, khí chất quỷ dị khiến
cho người khác không cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời!
Bước ra khỏi vầng sáng, thiếu nữ đứng trước mặt Tĩnh An vương, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi trong
suốt lạnh lẽo mang một tầng ý cười. Tĩnh An vương lui về phía sau
một bước, trong lòng nhất thời giống như rơi vào hồ băng sâu vạn trượng, lạnh đến mức thân thể hắn không ngừng run rẩy! “Ngươi…ngươi tới nơi này làm cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cười
cười, bộ dáng thập phần xinh đẹp. Nàng xoay người ngồi lên ghế, một chân lại gác lên một cái ghế khác, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía Tĩnh An
vương. “Làm gì à? Đương nhiên là báo thù rồi, đem ngươi thiên đao vạn quả, giải mối hận trong lòng ta!” Sắc mặt Tĩnh An vương tái nhợt,
sau đó lập tức giận dữ. Hắn đường đường là Tĩnh An vương, cả Nam Dực
Quốc này trừ Hoàng thượng và Thái hậu ra thì người nào dám không tôn
kính hắn? Nha đầu kia cuồng vọng như thế, thật là đáng hận mà! “Hừ! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi
đừng có ngông cuồng! Nghe nói ngươi cũng là cao thủ cấp bậc Hoàng Kim,
có dám cùng bổn vương đánh một trận hay không?” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày nhìn
hắn. Cái tên Tĩnh An vương không có đầu óc này, hắn thực sự muốn cùng
nàng đánh một trận sao? “Điều kiện tiên quyết là không
được sử dụng Chức Mộng Thú, ngươi dám không? Mẫu thân ngươi khi còn sống uy phong lợi hại, căn bản khinh thường loại thủ đoạn sử dụng Chức Mộng
Thú này!” Tĩnh An vương dùng phép khích tướng, chỉ cần nha đầu này không sử dụng Chức Mộng Thú, vậy thì hắn có cái gì phải sợ? Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt rất
khó chịu, nàng ghét nhất là bị người khác mang Huệ Văn Trưởng Công chúa
ra uy hiếp. Nàng vô cùng tôn kính Huệ Văn Trưởng công chúa, không cho
phép bất luận kẻ nào vũ nhục nàng! “Không dùng thì không dùng, lão thất phu, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?” “Hừ! Vậy thì thử một chút xem nào!” Tĩnh An vương tiên phát chế nhân (Dạ: đánh nhau trước tiên phải chế trụ địch nhân), nhanh chóng lấy một thanh Loan Nguyệt Thương nặng năm trăm cân từ trong nạp giới ra!
(Dạ: hiện tại 1 cân bằng 500g, nhưng
thời xưa thì bằng 800g => cây thương này một là nặng 250kg, hai là
nặng 400kg, cái này tùy theo tác giả, nhưng theo ta thì là 250kg, 400kg
thì đánh đấm nỗi gì :3) Lúc còn trẻ, hắn đều là dựa vào
thanh Loan Nguyệt Thương huyền cấp này mà chấn nhiếp địch quốc, lập nên
biết bao nhiêu công lao hãn mã! Hôm nay đối thủ chỉ là một tiểu nha đầu, vậy hãy để cho nàng ta mở mang tầm mắt một chút đi! Loan Nguyệt Thương vừa ra, Tĩnh
An vương lập tức tăng thêm không ít khí phách, chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng, Loan Nguyệt Thương đã biến thành từng đạo bóng ảnh liên tục vung vẩy, thoắt cái đã hình thành một trận gió lốc, vọt mạnh đến chỗ mà
Hoàng Bắc Nguyệt đang ngồi! “Tĩnh An vương ỷ lớn hiếp nhỏ,
thủ đoạn hèn hạ, thật khiến cho người khác xem thường!” Thanh âm lạnh
lùng của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên. Nàng lười biếng nhìn từng đạo thương ảnh, một thanh chủy thủ màu đen chợt lóe đã xuất hiện trong tay nàng. Thanh chủy thủ này là do lão già Tiêu Khải Nguyên hiếu kính nàng lúc trước, không thể không thừa nhận,
thanh chủy thủ này thật sự là một món đồ tốt! Thanh chủy thủ dài gần bằng cánh tay của nàng. Nàng thoáng trở tay, vừa vặn đỡ được Loan Nguyệt Thương,
chỉ là ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường hãn theo cây thương truyền
đến. Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, tên Tĩnh An vương này quả nhiên cũng có mấy phần thực lực! Nàng nhíu mày, Tĩnh An vương
đương nhiên cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu. Sau lần giao thủ này, hắn biết thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt không đơn giản chỉ là cấp bậc Hoàng
Kim chiến sĩ! Chẳng lẽ người ở Tu La thành đều lợi hại như vậy sao? Sau một lần giao thủ, cái ghế mà Hoàng Bắc Nguyệt vừa ngồi cũng đã bị vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nàng đứng
lên rất đúng lúc, nhanh chóng lao về phía trước. Tĩnh An vương cũng lui
về phía sau mấy bước, nhìn thấy một lỗ hổng sâu hoắm trên Loan Nguyệt
Thương, hắn liền biến sắc! Đây chính là vũ khí huyền cấp đó! Thứ nha đầu kia đang cầm trong tay là cái thứ quái quỷ gì vậy? “Xem ra lão gia hỏa Tiêu Khải
Nguyên kia đã tặng ta một món bảo bối rồi!” Thanh chủy thủ ở trong bàn
tay xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt quay quay mấy vòng.