“Chuyện năm đó, là do thái hậu hạ độc,
không thể trách Bổn vương!” Tĩnh An vương sắc mặt tái nhợt, nhìn Hoàng
Bắc Nguyệt từng bước một tới gần, thân thể của hắn run rẩy lùi về phía
sau.
Hoàng Bắc Nguyệt thở hổn hển, đối phó một người sắp vào hàng ngũ Kiếm Thánh, quả nhiên hao phí không ít thể lực của nàng.
May mà Tĩnh An vương này không có bảo khí gì, nếu không, hôm nay chỉ sợ là một hồi khổ chiến !
“Không trách ngươi thì trách người
nào?” Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, chủy thủ màu đen ở trong tay, nặng nề mà
đâm vào bả vai Tĩnh An vương, “Dám làm không có can đảm nhận! Kẻ bất lực như ngươi còn sống làm gì?”
“Bổn vương là hoàng thân quốc thích!” Tĩnh An vương đau đến kêu rống.
“Hoàng thân quốc thích? Như vậy để cho
tất cả mọi người trong thành Lâm Hoài nhìn xem cái gì là hoàng thân quốc thích đi!” Hoàng Bắc Nguyệt từ nạp giới lấy ra sợi dây thừng tiến đến,
buộc vào cổ Tĩnh An vương, kéo hắn ra ngoài.
Tĩnh An vương bị buộc cổ, chỉ có thể phát ra những thanh âm không rõ ràng, khổ không thể tả.
“Hiện tại ngươi biết sợ rồi? Lúc đầu
ngươi nắm giữ binh lực, nhìn tiên hoàng rơi vào tay địch cũng mặc kệ
không cứu giúp, ngươi có biết người khác cũng sẽ sợ hãi hay không?
Năm đó Hoàng thượng bị bắt, ngươi tư oán quá nặng không muốn xuất binh cứu giúp ngươi có nghĩ đến hắn cũng sẽ sợ hãi?
Ngươi để cho một mình trưởng công chúa Huệ Văn xông vào địch doanh, ngươi có nghĩ tới nàng sẽ sợ hãi hay không?
Ngươi có biết nàng bị người của Đông Ly quốc dùng gian kế nhục nhã, ngươi có biết nàng có bao nhiêu sợ hãi hay không?
Năm đó ngươi mang binh bức vua thoái
vị, khiến cho thái hậu phải hạ độc giết thân nữ nhi của chính mình,
ngươi có biết thái hậu có bao nhiêu sợ hãi hay không?
Một chén độc dược trưởng công chúa Huệ Văn uống vào trong bụng, ngươi có thể tưởng tượng qua nàng cũng là người! Cũng sẽ sợ hãi!
Thế gian lưu lại súc sinh như vậy có tác dụng gì? Sớm giết vì dân trừ hại!”
Lúc này bên ngoài sắc trời đã đen,
Hoàng Bắc Nguyệt kéo thân thể Tĩnh An vương, để cho Băng Linh Huyễn Điểu đưa ra ngoài thành, treo hắn trên tường thành!
Đồng thời dùng vải trắng dính máu tươi
của Tĩnh An vương, trần thuật rõ ràng tội trạng của hắn, kể nhiều năm
qua làm việc thiên tư trái pháp luật, tham ô hối lộ, hãm hại trung
lương! Đều dán ở trên tường!
Ngày thứ hai lúc mặt trời ló dạng, dân
chúng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một thi thể được treo trên tường thành máu chảy đầm đìa!
“Đó là Tĩnh An vương!” Một dân chúng hô to một tiếng, sau đó dân chúng ở xung quanh cũng bùng nổ, nhìn huyết
thư vạch trần tội trạng, đều nghị luận ầm ĩ.
Tĩnh An vương bị treo ở tường thành một đêm, máu trên người lại bị lấy để viết huyết thư, đã bị giết chết đến
không thể thảm hơn!
Rất nhanh tin tức truyền khắp thành Lâm Hoài, hoàng hậu rất là bi thống, một nhà Tĩnh An vương dâng tấu cầu xin Hoàng thượng nghiêm tra việc này, nhất định phải tìm ra kẻ đã hành
hung, sau đó thiên đao vạn quả!
Hoàng thượng không đáp lại, thái hậu cũng tỏ vẻ trầm mặc, u cư (kiểu như ẩn cư ấy) trong thâm cung, tuyệt đối không nhúng tay việc này.
******** Bắc Nguyệt hoàng triều *********
Mà lúc này trong Linh Ương Học Viện, một đám trưởng lão cũng tề tụ một chỗ, thương nghị chuyện quan trọng.
“Viện trưởng, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tu
La thành nhất định có liên quan, nhưng ngày hôm qua nàng chỉ dùng Chức
Mộng thú khiến cho chúng ta ngủ say, cũng không ra tay thương tổn.”
Quách viện sĩ rất công chính nói, tư tâm vẫn có chút thiên vị Hoàng Bắc
Nguyệt .
Thương Hà viện trưởng vẻ mặt ngưng trọng gật đầu: “Cái nha đầu kia, là vì báo thù mà tới.”
“Ài, nghĩ không ra chuyện năm đó là như vậy, viện trưởng, Linh Ương Học Viện chúng ta có nhúng tay vào việc này không?”
“Tĩnh An vương đã chết, nói vậy Bắc Nguyệt quận chúa cũng sẽ không tiếp tục báo thù.”