“Ta không có quan hệ gì cùng với Tu La
Thành.” Không chờ Thương Hà viện trưởng mở lời, Hoàng Bắc Nguyệt đã ngắn gọn nói trước: “Thương Hà viện trưởng, thay vì lo lắng cho ta, không
bằng ngài lo lắng cho Linh Tôn đi, nếu thật sự để cho đám người Đông Ly
Quốc bắt sống được Linh Tôn, hơn nữa còn thuần phục hắn, vậy đó sẽ là
một trường hạo kiếp đối với Nam Dực Quốc!”
“Quận chúa là nữ nhi của Huệ Văn Trưởng công chúa, ngươi nói không có, như vậy lão phu liền tin tưởng
ngươi, chỉ là, lai lịch của đầu Chức Mộng Thú kia, vẫn xin quận chúa nói rõ cho ta biết.” “Chi Chi là ta vô tình có được
trong lần đi rèn luyện ở Phù Quang rừng rậm do Học viện tổ chức.” Hoàng
Bắc Nguyệt không cần thiết phải giấu diếm: “Lần trước chính là nó đã tập kích đệ tử cùng lão sư, nhưng khi đó ta cũng trúng chiêu.” Thương Hà viện trưởng trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ những chuyện đã xảy ra. Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng chờ
hắn suy tư, dù sao chuyện trong Phù Quang rừng rậm cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng không cần chột dạ. Đúng lúc này, nguyên khí chung
quanh đột nhiên sôi trào, giống như bị người khác từ bốn phương tám
hướng ép lại đây, khí thế bàng bạc cường đại! Hoàng Bắc Nguyệt phản ứng phi
thường nhanh, thân hình lập tức từ trên nhánh cây phóng lên trên, phía
trên chính là nơi nguyên khí ba động yếu nhất, cũng chính là đường ra
duy nhất vào lúc này! Tuy nhiên, thân thể nàng chỉ mới bay được nửa đường thì trên đỉnh đầu đã truyền đến một thanh âm trầm thấp hùng hậu. “Thiên Tuyệt! Hợp!” Nguyên khí ba động mãnh liệt,
cấp tốc đè xuống phía dưới, thân hình của Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh
chóng bị ép xuống nhánh cây lúc nãy. Cùng lúc đó, cờ gấm màu đỏ đột
nhiên từ bốn phương tám hướng bay ra, trên mặt mỗi lá cờ đều có thêu năm loại đồ án nguyên khí tượng trưng cho “Băng, Hỏa, Lôi, Phong, Thổ”! Trên đồ án mơ hồ có năm loại nguyên khí bất đồng lưu chuyển, ánh sáng rực rỡ khiến cho người khác không dám nhìn thẳng! Cờ gấm tổng cộng có mười hai lá, phân biệt do mười hai vị trưởng lão có thuộc tính khác nhau nắm giữ, mà Thương Hà viện trưởng khống chế Xích Vĩ Hạc đứng ở nơi mười hai lá cờ
gấm hội tụ, tay vung lên không trung, một thanh trường kiếm màu đen chợt lóe đã xuất hiện trong tay lão! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, nhãn quang trong trẻo chuyển hướng sang Thương Hà viện trưởng. “Thương Hà viện trưởng, ngươi đây là có ý gì? Ngươi không tin lời ta nói hay sao?” Thương Hà viện trưởng trầm giọng nói: “Lời của Bắc Nguyệt quận chúa, lão phu đương nhiên tin tưởng,
nhưng hôm nay vẫn xin quận chúa đi theo lão phu một chuyến, tiếp nhận
điều tra.” (Dạ: ta nhổ vào, quá mức vô sỉ mà) “Nếu như ta không đi thì sao?” “Nếu như Bắc Nguyệt quận chúa
phản kháng, lão phu cũng chỉ có thể ra tay thật nặng, đến lúc đó nếu như có đả thương quận chúa, vậy xin quận chúa thứ lỗi.” Thương Hà viện
trưởng chậm rãi nói. Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh: “Lão thất phu, ngươi đang uy hiếp ta?” “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi chớ có
vô lễ! Cho dù là Huệ Văn Trưởng công chúa, ở trước mặt viện trưởng cũng
phải kính cẩn ba phần!” Nam Cung trưởng lão nghiêm túc quát. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, lạnh
lùng cười rộ lên: “Lão muốn bắt ta, muốn hại người của ta, vậy mà các
ngươi còn muốn ta phải kính cẩn ba phần với hắn sao? Lão đầu, đầu óc của ngươi bị nước vào, cũng không có nghĩa là ta cũng thế!” “Ngươi…nha đầu nhà ngươi…” Nam Cung trưởng lão tức giận đến mức râu ria dựng đứng. Thương Hà viện trưởng giơ tay
lên, ngăn cản Nam Cung trưởng lão đang nổi nóng lại. Lão biết Hoàng Bắc
Nguyệt là người tinh ranh, nếu Nam Cung trưởng lão bị nàng chọc tức
giận, động thủ trước với nàng, như vậy Thiên Tuyệt Trận sẽ lộ ra điểm
yếu, khiến cho nàng có cơ hội chạy thoát. Bắc Nguyệt quận chúa tuổi còn nhỏ mà đã thông minh như thế, tương lai lớn lên không biết sẽ kinh tài
tuyệt diễm đến mức nào đây “Bắc Nguyệt quận chúa, hôm nay
chúng ta thật sự không muốn động thủ với ngươi, ngươi theo lão phu đi
một chuyến, lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.”