Editor: Lam Nguyệt
Beta: Mặc Quân Dạ
Mắt của hắn không thể nhìn thấy, căn bản không có khả năng biết được Vạn Thú Vô Cương ở trên người Hoàng Bắc Nguyệt.
Trừ phi, có người nói cho hắn biết!
Sắc mặt Vị Ương lập tức trở nên tái nhợt, hai tay gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo. Ánh mắt của vương quá sắc bén, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền có thể suy ra được chuyện tình của Vạn Thú Vô Cương có liên quan tới Âm Hậu!
“Khi thuộc hạ đuổi tới nơi, Mặc Liên đã rời đi rồi, chỉ còn lại Âm Hậu đang bị trọng thương, cho nên…” Vị Ương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ kia.
Khóe miệng Phong Liên Dực nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh: “Ta mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần có kẻ nào dám hại nàng, ta đây sẽ không khách khí!”
Trong lòng Vị Ương run lên, ngẩng đầu nói: “Vương, Âm Hậu chính là mẫu thân ruột thịt của ngài, hơn nữa việc người làm đều là vì ngài cả thôi.”
“Vị Ương, ngươi khẩn trương quá rồi đấy, ta cũng không có nói chuyện là do mẫu thân ta làm, ngươi sợ cái gì?” Phong Liên Dực dùng ánh mắt lãnh đạm quét về phía Vị Ương.
Trong lòng Vị Ương lại run lên, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa, nói đến tâm cơ âm trầm, phúc hắc giảo hoạt, chỉ sợ không có ai có thể so được với hắn.
“Âm Hậu hi vọng vương có thể trở về gặp mặt nàng một lần, mong vương nhớ tới huyết thống thân tình, đừng nên để Âm Hậu chờ đợi trong vô vọng.”
Phong Liên Dực thở dài một tiếng, rốt cục hắn vẫn không phải là loại người máu lạnh, cho dù tâm địa hắn có cứng rắn đến mấy, khi nghe được Âm Hậu bị thương, trong lòng hắn vẫn có vài phần lo lắng, quả nhiên là máu mủ thâm tình.
Huống chi hắn cũng muốn tìm hiểu rõ hơn về chuyện tình liên quan đến Vạn Thú Vô Cương!
“Đi thôi.”
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Đám người thuận lợi rời khỏi Tu La Thành, trừ vài lần gặp phải linh thú cấp cao công kích ở ngoại thành khiến cho một ít lính đánh thuê bị thương ra, tổng số thương vong cũng không tính là quá lớn.
Người của những thế lực lớn vốn đang ở bên ngoài Tu La Thành chờ tiếp ứng, vừa thấy mọi người đi ra, bọn họ liền trở về bẩm báo. Bắc Diệu Quốc cũng phái người tới nghênh đón, tuy rằng không có làm cho Tu La Thành bị tổn thất nặng nề, thế nhưng lần dò xét thực hư này cũng coi như có chút thu hoạch!
Chẳng những thế, một vài tên lính đánh thuê cũng chiếm được không ít chỗ tốt, ví dụ như lần ở trong vực sâu, đại bộ phận hung điểu bởi vì ma thú thủ hộ xuất hiện mà bỏ chạy hết, cho nên đám trứng cùng linh thảo bên cạnh sào huyệt của hung điểu lập tức rơi vào trong túi của bọn họ.
Sau khi đi ra, Hoàng Bắc Nguyệt liền chạy khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Vũ Văn Địch. Bọn người Vũ Văn Địch bị trận pháp truyền tống đến một chỗ khác, ít hung hiểm hơn, cũng không có bị ma thú thủ hộ chú ý, tuy rằng trên đường ra cũng tổn thất không ít người, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là an toàn.
Vừa thấy bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt không có ai, trên mặt Vũ Văn Địch liền lộ ra vẻ thất vọng.
Bọn họ đã ước định sau khi đi ra sẽ tập trung trong rừng cây, sau đó đổi lại vị trí với Phong Liên Dực thật, chỉ là bây giờ…
Hoàng Bắc Nguyệt gỡ mặt nạ ra, sau đó đem chuyện tình gặp được Phong Liên Dực ở Tu La Thành, chọc giận Âm Hậu, ngay cả việc Phong Liên Dực bị ma thú thủ hộ “nuốt chửng” cũng nói hết ra. Vũ Văn Địch im lặng nghe, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối.
“Chàng sẽ không có việc gì đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt rất tin tưởng hắn. Nếu hắn xảy ra chuyện, vậy chẳng phải hắn sẽ có lỗi với lời hứa lúc trước?
Hắn không phải là kẻ thất hứa, hơn nữa lấy năng lực của hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị ma thú thủ hộ “nuốt” như vậy.
Chỉ có khi trong lòng tin tưởng thì nàng mới không đau, nàng không thích cái cảm giác “một người đang làm bạn với mình, thế nhưng một giây tiếp theo, người nọ lại vĩnh viễn biến mất”…
“Hy vọng Âm Hậu không có quỷ kế gì.” Vũ Văn Địch vẫn lo lắng nói.