Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 862: Chương 862: Tiếng Tiêu Hệ Tình 3




Nàng không biết nên làm gì, trong đầu kêu loạn, chỉ có một tiếng đang nói: chỉ cần hô lớn tiếng, ta nhất định sẽ tới cứu ngươi!

”Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt....”

”Ha ha ha! Ngươi gọi ai cũng thế! Không ai tới cứu ngươi được! Công chúa điện hạ, ngươi thật sự là mỹ vị, ha ha ha...” Diễm Tâm Sư ngẩng đầu, miệng đầy máu tươi, dữ tợn cười ha hả.

Anh Dạ hoảng sợ nhìn hắn, chịu đựng kích động phẫn nộ, môi run rẩy: “Bắc...Nguyệt, cứu, cứu ta! Cứu ta!”

Cho dù bị một đám cao thủ Thành Tu La vây quanh, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đi qua đi lại tự nhiên, trêu chọc bọn họ như khỉ.

Đạt được Chú ấn Băng, tốc độ của nàng rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với trước kia! Bóng dáng như quỷ mị không một tiếng động, giờ phút này không thấy cả bóng dáng.

Hoàng Bắc Nguyệt đùa cợt nhìn những người đó, chỉ cần dụ bọn họ đi, chờ sau khi Anh Dạ thấy Phong Liên Dực thì bọn họ sẽ rời đi.

Nàng chỉ cần trì hoãn thời gian, không cần động thủ cùng những người này.

Thân phận người đeo mặt nạ quỷ chỉ cần Người của Thành Tu La vừa nhìn thấy sẽ liều mạng đến truy đuổi!

Hắc hắc, chỉ tiếc, nàng nếu không nắm chắc thì sẽ không dùng danh nghĩa Người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, những người này sao là đối thủ của nàng?

Đột nhiên trong lúc đó, bên tai hình như truyền đến tiếng khóc sợ hãi, cẩn thận nghe hình như có tiếng hô lớn.

Phải... Anh Dạ!

Xảy ra chuyện gì? Phong Liên Dực sau khi đoạn tình tuyệt ái chẳng lẽ không nhớ rõ Công chúa Anh Dạ? Hắn chẳng lẽ đả thương Anh Dạ?

Mi tâm trầm xuống, Hoàng Bắc Nguyệt thân hình như chim én nhảy lên phía trước, theo hướng Cung Vị Ương đi.

Những người đó chỉ cảm thấy trên mặt một trận hàn khí băng, so với hàn tuyết mùa đông còn lạnh hơn vài lần, người bị bọn họ vây quanh cũng đã không thấy!

”Đuổi theo! Cô ta ở phía trước! Cô ta không trốn thoát được!” Có cao thủ thuộc tính phong nghe tiếng gió, lờ mờ nhận ra hướng Người đeo mặt nạ quỷ rời đi.

Một đám người lập tức đuổi theo, làm sao có thể để Người đeo mặt nạ quỷ chạy thoát được? Cơ hội bắt được nàng lớn như vậy, có thể đạt được bất cứ nguyện vọng gì với Thành Tu La!

Công pháp cao cấp tuyệt phẩm thần kỳ, thực lực siêu cường, hết thảy cũng có thể đạt được!

Hoàng Bắc Nguyệt tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã đến gần Cung Vị Ương, đã có thể nghe được tiếng khóc của Anh Dạ, nàng nắm chặt tay định vọt vào.

Đột nhiên phía trước bóng đen lóe lên, nàng bản năng vòng về phía sau, nhưng trên vai vẫn bị một tay nắm chặt, lúc nàng định giãy ra, cái tay kia cũng dùng sức suýt bóp nát đầu khớp xương của nàng!

Hít vào một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức xoay người, thoát khỏi cánh tay kia, sau đó bắt lại tay, hàn khí lạnh như băng lập tức bò vào cái tay kia, trong nháy mắt tay kia bị hàn băng làm đông lạnh!

Hoàng Bắc Nguyệt có thể thoát thân, xoay người, ánh mắt thanh lạnh nhìn nam nhân mặc đồ đen dưới bóng tối ở tường cung, khí thế sắc bén kinh người, trong bóng râm ánh mắt trong trẻo lộ ra vẻ nguy hiểm.

Trái tim nhảy một chút, rất nhanh bình tĩnh trở lại.

”Tu La vương, đã lâu không gặp.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Phong Liên Dực chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, trên bàn tay trái từng khối hàn băng vỡ xuống. Hắn mở tay ra, cử động một chút, khối băng biến thành hơi nước, chậm rãi tiêu tán ở trong không khí.

Bị hàn băng đông lạnh, người bình thường chỉ còn cách phế bỏ cánh tay, hoặc mất đi năng lực hoạt động trong thời gian dài.

Nhưng hắn lại như không có việc gì, băng hòa tan, vẫn hoạt động tự nhiên.

Thật không hổ là Tu La vương.

”Ngươi biết thân phận của Trẫm.” Phong Liên Dực có chút kinh ngạc nhíu mi, ở trên đời này, người biết Tu La vương rất nhiều, nhưng biết Tu La vương chính là hoàng đế Nước Bắc Diệu lại không có mấy người.

”Ngươi rốt cục là ai?”

Hoàng Bắc Nguyệt giương mắt liếc nhìn Cung Vị Ương, cười lạnh: “Ta là ai, bệ hạ không tự tay tháo mặt nạ của ta xem một chút sao?”

Phong Liên Dực nhìn nàng, mặt nạ dữ tợn, không nhìn thấy dung mạo, nhưng trên người khí thế kiêu ngạo cuồng vọng mà mặt nạ không thể che giấu được.

Nàng là ai, hắn rất muốn biết!

”Vậy Trẫm sẽ lột mặt nạ của ngươi!” Phong Liên Dực đi về phía trước từng bước, đột nhiên bước chân vừa đặt xuống, nguyên khí hàn băng từ dưới chân dâng lên, rét lạnh thấu xương!

Dưới chân hắn, một ngôi sao sáu cánh trắng như tuyết chợt lóe, tuyết bắt đầu bay lả tả xuống.

Nàng lúc nào thiết trí trận pháp ở chỗ hắn? Là lúc thoát thân khỏi hắn sao?

Vậy mà khiến hắn không hề phát hiện ra, bày trận pháp rất cao minh.

Tuy nhiên, loại trận pháp này....

”Trận pháp tuyết vây này không giữ bệ hạ lâu được, tuy nhiên, cũng đủ....” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc hắn, liền vượt qua đi vào Cung Vị Ương, ánh mắt cao ngạo, tựa hồ chẳng thèm ngó tới hắn.

Phong Liên Dực nguy hiểm nheo lại, trận pháp này nửa khắc cũng không vây được hắn!

Ngón tay nhẹ nhàng di động, xung quanh tuyết bay lả tả liền bị gió thổi bay tứ phía.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, không ngờ hắn mạnh như vậy, xem ra một phút cũng không vây được hắn!

Nàng chỉ có một cơ hội bày ra trận pháp với hắn, bởi vì lúc hắn xuất hiện, hắn không ngờ nàng ngoài thoát thân còn sắp đặt kế với hắn!

Nói đại khái, có thể thoát thân là tốt lắm, ở trước mặt hắn vọng tưởng quả thực là muốn chết!

Tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt nàng đâu phải người bình thường? Nàng từng giây từng phút đều lưu đường lui cho chính mình. Cẩn thận tính toán, không ai đoán được chuyện nàng làm tiếp theo!

Không vây được hắn, phải nhanh đưa Anh Dạ đi mới được!

Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh hơn, chợt lóe thân vào Cung Vị Ương, mùi máu tươi tràn ngập ở chóp mũi, tiếng khóc xé ruột gan vang bên tai.

”Ha ha ha...” một tiếng cười điên dại vang vọng trong đại điện.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc mình, một màn máu tanh đột nhiên xuất hiện trước mắt, ánh mắt của nàng liền đỏ lên!

Diễm Tâm Sư đang dùng lực xé rách quần áo Anh Dạ, đột nhiên trên lưng một luồng hàn khí vọt tới, hắn cảnh giác phi thân lên, rời khỏi thân thể Anh Dạ, điên cuồng hét lên một tiếng!

Hoàng Bắc Nguyệt lấy áo choàng từ nạp giới ra, phủ ở trên người Anh Dạ, quay người lại đánh về phía Diễm Tâm Sư.

”Đáng chết!” Trong tay tuyết ảnh chiến đao phóng ra vô số đao ảnh, đổ ập xuống, đánh về phía Diễm Tâm Sư.

”Là ngươi!” Diễm Tâm Sư vừa nhìn thấy Người đeo mặt nạ quỷ, liền nhớ tới mối thù từ mũi tên lần trước. Lần nọ hắn không cẩn thận mới bị nàng bắn một mũi tên thủng tay, sau bệ hạ ngăn cản, hắn mới không báo thù.

Tuy nhiên, lần này tuyệt đối sẽ không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.