Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi tới đầu thuyền, nghiêng tai lắng nghe, không kìm lòng được đi theo tiếng ca ưu nhã giai điệu trầm bổng.
Diệu Ca, Diệu Ca!
Rời đi cuộc sống quý tộc đã lâu, tình cảnh phong nhã cơ hồ đã quên mất.
”Lão Trương, bên cạnh có người giàu có sao?” Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu hỏi người chèo thuyền. Lão Trương nửa đời người chèo thuyền ở Nước Tây Nhung với Nước Nam Dực, đối với đường thùy rất quen thuộc, hỏi hắn không thể nào sai được.
Lão Trương hiền lành rộng lượng khoảng hơn sáu mươi tuổi, cười đùa nói: “Hồng Liên cô nương nói đùa, nơi này đất hoang núi vắng, chỉ có vài hộ dân, làm gì có người giàu có?”
”Vậy tiếng ca này từ đâu truyền đến? Tuyệt vời dễ nghe như thế, không giống ca dao hương dã.”
Lão Trương gật đầu, hắn mặc dù là người thô hào, không có kiến thức, tuy nhiên nghe tiếng ca cùng nhạc đệm cũng cảm giác không giống người bình thường.
”Ta thấy hình như gần đây có thuyền lớn, có thuyền lớn quý tộc ngẫu nhiên cũng đi qua con đường này.” Lão Trương nói, bình thường thương thuyền cũng không mang theo ban nhạc, chỉ quý tộc đi du lịch mới mang theo.
Hoàng Bắc Nguyệt chợt hiểu, thì ra là thế.
”Hồng Liên cô nương, nếu ngươi thích tiếng ca này, để lão hủ đẩy nhanh tốc độ, vượt qua phía trước thuyền lớn, cẩn thận nghe một chút.” Lão Trương nhiệt tâm nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ đường thủy cũng mất vài ngày, trong lúc rảnh rỗi nghe một chút cũng không sao, vì vậy liền gật đầu đáp ứng.
Lão Trương lập tức dặn dò thủy thủ nhanh hơn tốc độ, theo gió vượt sóng, đi về hướng tiếng ca.
Thuyền lớn cách bọn họ không xa, hơn nữa dọc đường đi chạy thong thả du sơn ngoạn thủy. Chỉ nửa canh giờ đã đuổi kịp bọn họ.
Tiếng ca nghe càng rõ ràng, điệu nhạc say lòng người, nữ tử ca hát có giọng nói ôn nhu, thoáng mang chút thương cảm, như tiếng hát là tâm ý tương tư, giữ lại hồi ức tình cảm.
”hàng đêm tương tư hàng giờ trước mặt nước, trăng sáng chằng chịt thương tâm, tưởng quân nhớ người vải gấm khuynh hàn. Tai họa dọc đường gang tấc họa sâu như biển, nhớ lại hồi ức cũ, khi nào cùng nắm tay vào Trường An.”
”Ha ha ha, thật sự là tuyệt không thể tả!” Trên thuyền vài tiếng cười to, quả nhiên là người tri âm, “khi nào nắm tay vào Trường An, thật là làm người thêm phiền muộn! Diệu Ca nhi, ngươi lại đây, Bổn vương muốn thưởng hậu hĩnh ngươi.”
”Đa tạ vương gia.” Nữ tử ca hát giọng nói ôn nhu, không hát cũng đã đẹp sẵn.
Hai chiếc thuyền chậm rãi tới gần, thuyền lớn có hai tầng, mái cong khắc hoa, lụa mỏng điệp tuyết, tầng trên vũ nữ nhanh nhẹn đi lại, nhạc công ở một bên chuyên tâm tấu nhạc, một tiểu mỹ nhân mặc y phục tím chân thành đứng lên, uyển chuyển nhìn ra bên ngoài, liền thấy trên một con thuyền khác, đứng trên mũi thuyền là thiếu nữ tuyệt sắc tà váy đỏ tung bay.
Cô gái kia khí chất diễm lệ đường hoàng làm mỹ nhân chấn động một chút, nao nao bất động tại chỗ.
”Diệu Ca nhi, làm sao vậy?” Giọng nói quý tộc ấm nhã vang lên, tiến lên nhẹ nhàng nắm eo nhỏ nhắn của Diệu Ca, trong tay quạt giấy nâng chiếc cằm tinh sảo của nàng để nàng ngước mặt lên.
Vì có người ngoài ở đây mà Diệu Ca thận cận cùng nam tử như thế nên vẻ mặt như bị cảm lạnh. Kể cả nam tử nàng thích cũng khiến nàng xấu hổ đỏ mặt.
Nam tử quý tộc ôn nhu cười rộ lên, theo ánh mắt Diệu Ca nhìn về chiếc thuyền bên ngoài, đồng dạng, liếc mắt thấy thiếu nữ mặc y phục đỏ rực đứng ở đầu thuyền. Anh mắt hai người trong gió đối đầu, nụ cười trên mặt nam tử đột nhiên cứng đờ, trong tay quạt giấy cũng đột nhiên rớt xuống.
Diệu Ca vội vàng quỳ xuống, “Vương gia thứ tội!”
Nam tử kia cũng không để ý nàng, từng bước một đi về mép thuyền, kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng lạnh mắt liếc hắn. Vừa rồi trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói, nàng liền mơ hồ đoán được người trên thuyền là ai. Dù sao hôm nay cường giả tranh đấu không ngớt, đại lục vẩn đục loạn lạc mà vẫn có người có thể sống tiêu diêu tự tại, không tranh sự đời thật sự hiếm thấy
Người này là luyện dược sư cấp cao nhất Nước Nam Dực, bên ngoài được phong vương là Tiêu Dao Vương - Tống Mịch!
Năm năm trước cách biệt, cho tới bây giờ gặp lại, thời gian đã xa, cố nhân nhưng lại không thay đổi. Nhìn hắn vẫn là phong thái ưu nhã thong dong, bộ dáng di thế độc lập.
Mà nàng đã không phải cô gái ngây ngô như trước.
Năm tháng tạo hình, khiến nàng càng tinh sảo thành thục, mặc kệ là khuôn mặt hay ánh mắt, đều sắc bén lạnh lùng khác hoàn toàn ngày trước.
Huống hồ, nàng hiện tại là Hồng Liên, khí thế tùy tiện, càng phát ra vẻ tươi đẹp động lòng người, càng nhìn càng say.
”Nguyệt nhi” Tiêu Dao Vương kích động nhìn nàng, vịn mép thuyền, suýt ngã khỏi thuyền, may mà Diệu Ca cơ trí, vội vàng lôi kéo hắn.
”Vương gia cẩn thận, nơi này gió lớn!”
”Không! Nguyệt nhi!” Tiêu Dao Vương cố chấp đứng ở bên thuyền, thân thể ló ra, nhìn nàng thật sâu “Bắc Nguyệt, ngươi còn nhớ ta không?”
Hoàng Bắc Nguyệt mỉa mai nhếch môi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? xưng tên ra đi!”
Tiêu Dao Vương ngẩn ra, Diệu Ca lại cả giận nói: “Làm càn! Thấy Tiêu Dao Vương mà không quỳ xuống hành lễ mà lại càn rỡ như thế!”
”Tiêu Dao Vương? A, hóa ra là người chế thuốc!” Hoàng Bắc Nguyệt chẳng thèm ngó tới, nàng không dự định quen với Tống Mịch, không phải vì Mặc Liên ở đây, mà vì nàng không muốn kế hoạch của mình có bất cứ cạm bẫy gì, cực nhỏ cũng không thể có.
Tiêu Dao Vương tuy trước đây đối xử tốt với nàng. Nàng cũng không có vong ân phụ nghĩa, tuy nhiên, muốn nàng thành thật tin tưởng một người năm năm chưa từng gặp, tuyệt đối không thể!
Đừng nói hắn là Tống Mịch, hiện tại Chiến Dã đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng không lựa chọn bại lộ thân phận!
Đây là vấn đề nguyên tắc, nàng xuất đạo nhiều năm như vậy, luôn luôn kín đáo, cẩn thận, chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm!
Diệu Ca nghe giọng nói hết sức lông bông khinh thường kia khiến vô cùng tức giận! Trong cảm nhận của nàng, Tiêu Dao Vương như vị thần, sao có thể cho phép người khác ngạo mạn hắn.
”Nha đầu điêu ngoa vô lễ! Xem ta xử lý ngươi! Người đâu...” nàng vừa mới muốn hô người tới, Tiêu Dao Vương lại giơ tay ngăn cản, ánh mắt thâm thúy nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
”Nguyệt nhi?”
”Ai là Nguyệt nhi của ngươi? Còn dám nói lung tung, coi chừng xé rách miệng ngươi!” Hồng Liên điêu ngoa cuồng ngạo đương nhiên sẽ không cho phép có người biến nàng trở thành một người khác.
Tiêu Dao Vương tỉ mỉ nhìn lại nàng trong chốc lát, từ ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường, thái độ lãnh ngạo không thấy cực nhỏ bóng dáng của Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng không phải Nguyệt nhi, nhưng dung mạo tương tự như thế khiến hắn có chút không tỉnh táo.
”Bổn vương tưởng nhìn thấy cố nhân, ai ngờ nhận nhầm, thất lễ, mời cô nương thứ lỗi.” Chậm rãi thấy rõ ràng, biết nàng không phải là Hoàng Bắc Nguyệt, Tiêu Dao Vương cũng tỉnh táo lại, nho nhã lễ độ xin lỗi.