“ Công chúa dạy bảo rất đúng, là hạ thần thất trách, không dạy bảo tốt người nhà . ”
Tiêu Vận cũng cực kỳ sợ hãi, nhiều năm như vậy bọn họ sớm đã có thói
quen gọi mẹ mình là mẫu thân, Trưởng công chúa Huệ Văn không có ở đây,
người nào sẽ quản bọn họ?
Nhưng mà bây giờ mới đột nhiên phát
hiện, gọi như vậy đúng là không hợp quy củ, đem địa vị của mấy vị di
nương này so với trưởng công chúa đúng là rất bất kính!
“Còn
không mau mang xuống! Chỉ là mấy di nương cũng dám lớn lối như thế, lấy
trượng đập chết, không cho an táng, không được vào từ dường!” Công chúa
Anh Dạ tức giận liếc mắt nhìn các vị di nương.
Hắc Sắc kỵ binh không dám chậm trễ, lập tức kéo Cầm di nương cùng Tuyết di nương đi ra ngoài, ở trong sân hung hăng đánh.
Trượng tễ chính là đánh cho tới tắt thở thì mới thôi !
Có lệnh bài của Đình Úy Cảnh Trung , người của gia tộc Bố Cát Nhĩ kiểm
tra tài khoản cá nhân biết được các nàng tham ô nhiều năm như vậy.
Cầm di nương cùng Tuyết di nương tâm như tro tàn , bị công chúa Anh Dạ
tự mình xử lý, còn có Đình Úy Cảnh Trung ở chỗ này, các nàng thế nào
cũng không trốn được kiếp nạn này!
Cây gậy đánh xuống, thanh âm hai người gào thảm vang vọng khắp trong phủ Trưởng công chúa.
“ Tam tỷ tỷ, cầu xin tỷ hãy nói một câu, xin công chúa tha cho di nương
của ta đi.” Tiêu Nhu quỳ xuống bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, khóc cầu xin
nàng, Tiêu Nhu này cũng không đần, biết chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt ra mặt, nhất định công chúa Anh Dạ sẽ hạ thủ lưu tình.
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ vẻ đồng tình, chẳng qua là rất lạnh nhạt.
Đôi mắt liếc mắt nhìn Tiêu Nhu, nàng từ từ mở miệng:“Tứ muội muội, việc làm của Cầm di nương cùng Tuyết di nương đã bị bại lộ, chứng cứ lại vô cùng xác thực, cho tới bây giờ ngươi nên đi khuyên nhủ Cầm di nương đi, để xem nàng còn cất giấu cái gì không, nói hết ra, có lẽ công chúa điện hạ sẽ tha cho cái mạng của nàng.”
Tiêu Nhu trên mặt tràn
đầy nước mắt, biết Hoàng Bắc Nguyệt buộc nàng phải quyết định, lúc này
không khuyên mẫu thân nàng nói ra những thứ cất giấu đó thì nàng cũng
chỉ có thể nhìn Cầm di nương bị trượng đập chết mà thôi !
“Vốn là di nương sợ người làm trong phủ tay chân không sạch sẻ, vì vậy
cầm một phần đồ giấu đi, tương lai là muốn giao lại cho Tam tỷ tỷ, tối
hôm qua di nương đã nói cho ta biết, dặn dò ta phải nói cho Tam tỷ tỷ
biết!”
Lập tức, Tiêu Nhu liền đem tất cả những gì mình biết
nói ra, Cầm di nương cất giấu đồ ở nơi nào, ẩn giấu những gì, vân vân .
Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt nghe, gật gật đầu nói:“Vẫn là Cầm di nương biết
cách làm việc. ” Vừa nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua sắc mặt tái
nhợt của Tiêu Vận.
Người Tiêu Vận run lên, chẳng lẽ, chẳng
lẽ cũng muốn nàng bán đứng mẫu thân? Những thứ đồ bị cất giấu được nói
ra, Hoàng Bắc Nguyệt thật sự có thể tha cho bọn họ sao?
Nghe thanh âm Tuyết di nương kêu thảm thiết bên tai một lần lại một lần, cả
người Tiêu Vận đều sợ hãi phát run , căn bản là không có thời gian cho
nàng suy nghĩ nhiều, nàng suy nghĩ lâu một chút thì có khi mẫu thân nàng đã bị đánh chết!
Nàng chỉ mới mười sáu tuổi, Hoàng Bắc
Nguyệt này hai lần sống lại, đời trước lại là sát thủ thiên tài, trải
qua vô số chuyện cùng những người xảo quyệt? Đùa giỡn tâm cơ hay đùa
giỡn tâm lý, Tiêu Vận cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng!
Nghe thanh âm Tuyết di nương gào thảm dần dần yếu ớt, Tiêu Vận cũng chỉ còn cách quỳ gối cầu khẩn.
“Tam muội muội, ta cũng sẽ nói, cầu xin ngươi nể tình di nương từ trước đến
nay đối đãi ngươi không tệ, làm ơn tha cho nàng đi!”
“ Nhị tỷ tỷ chịu nói, là tốt quá rồi, nhưng xin Nhị tỷ tỷ ngàm vạn lần đừng giấu giếm.”