Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 910: Chương 910: Trộm Liên Hoán Nguyệt 3




Bọn họ vừa rời đi không lâu, trong rừng rậm chướng khí liền truyền đến vài tiếng gọi lo lắng.

”Giang nhi, Giang nhi “

Chướng khí tràn ngập, nước mưa mưa to, cách đó không xa tiếng của thú ăn thịt người tràn ngập uy hiếp vang đến. Không khí âm lãnh, mùi hôi lan tràn xung quanh, dưới chân không cẩn thận sẽ giẫm phải thi thể bị gặm ăn hư thối rữa nát.

Chung quanh đều là xương thú, xương người chất đống, có đầu khớp xương mọc ra cây hoa, nhan sắc cánh hoa trắng bệch như sắc mặt người chết.

Nơi này như Địa ngục, vậy mà vẫn có người sinh tồn ở đây.

”Giang nhi...” tiếng gọi từ xa mà đến gần, chậm rãi, một ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu tới gần đây, ngọn lửa lay lắt trong đèn lồng chiếu ra tia sáng nhỏ.

Một bóng người cường tráng chậm rãi đi tới, toàn thân mặc da thú, trên đầu mang theo dụng cụ bảo hộ hình đầu sói, lộ ra một đôi mắt khôn khéo.

”Tiểu nha đầu, vừa đi ra đã không thấy, gần đây thú ăn thịt người không an phận, đừng có gặp chuyện xui xẻo nha!” Nam nhân chà xát tay trong không khí rét lạnh, lầm bầm tự nói.

Giang nhi là con gái của hắn, năm nay mới mười sáu tuổi, từ nhỏ sống cùng hắn trong Địa ngục cốc này, hàng ngày săn bắn. Nơi này mặc dù hoang vu khủng bố, nhưng lại có mười mấy hộ gia đình hợp thành thôn xóm nhỏ, bọn họ phân rõ ranh giới với thú ăn thịt người, nước giếng không phạm nước sông.

Sáng nay bà mối nói thân, thôn đầu đông có Lưu Nhị gia lão đại Lưu Thạch có khả năng, thể trạng cường tráng, mỗi lần đi săn bắn luôn thắng lợi trở về, người trong thôn đều khen hắn, bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn.

Nhưng Giang nhi lớn lên đẹp mắt, lại thông minh lanh lợi, Lưu Nhị gia tự nhiên là nhìn nhà bọn họ.

Vì thế sáng nay để bà mối tới nhà!

Nha đầu Giang nhi kia thẹn thùng, không dám ở nhà, một mình chạy đi, chạy mãi không thấy về, không biết đi đâu.

”Giang nhi, a cha phải về rồi! Ngươi nếu không ra, trời tối thú ăn thịt người sẽ ra dọa ngươi đấy!” Nam nhân gân cổ lên hô một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, trong rừng bên trái liền truyền đến tiếng sột soạt.

Nam nhân hắc hắc cười hai tiếng, lấy thú ăn thịt người hù dọa con bé là hữu dụng nhất!

”Nha đầu a, sắp thành thân, không cần phải xấu hổ mà. Thôn ta lớn như vậy, ngươi gả cho Tiểu Thạch Đầu, mỗi ngày cũng có thể về nhà thăm a cha.” Nam nhân vừa nói vừa dẫn đèn lồng qua.

Thuận tiện còn định lấy bánh bột ngô rau dại nóng hầm hập ra chuẩn bị cho con gái ăn.

Hắn đi tới bên cánh rừng, đang muốn mở cành lá ra, đột nhiên kiếm lạnh như băng bất ngờ vươn đến, xuyên qua ngực hắn không nương tay.

”Hự” phía sau đầu sói, nam nhân mở to hai mắt nhìn, tay cầm bánh bột ngô rau dại run rẩy, “Giang, Giang nhi...”

Kiếm lạnh như băng hung hăng rút khỏi thân thể hắn, vô số máu tươi phun ra.

Nam nhân ngã trên mặt đất, co quắp vài cái, máu loãng chậm rãi nhiễm đỏ bùn đất.

”Ta làm chuyện tốt, đưa ngươi đi gặp con gái của ngươi.” Một bóng người chật vật lảo đảo từ trong rừng đi tới, trong tay mang theo kiếm máu, dẫm nát bánh bột ngô rau dại, chậm rãi đi về phía trước.

Mạng nàng chưa hết, đúng là ý trời

Thất tha thất thểu đi tới, không biết đi đâu. Chướng khí rất nguy hại với người bị thương, nàng cảm giác ngực buồn bực đau nhức, càng ho ra máu nhiều.

Dựa vào ý chí cầu sinh ương ngạnh đi lên phía trước, rốt cuộc, nàng không đi được, ngã lăn trên đất, kịch liệt ho khan đứng lên.

Đang lúc này, nàng cũng nghe được trong rừng truyền đến tiếng sột soạt.

Sinh lòng cảnh giác, nhưng nàng không có cách nào đứng lên.

Là thú ăn thịt người hay là người?

Không thể phân biệt nguy hiểm, nàng chỉ có nắm chặt kiếm trong tay!

Đang lúc này, một bóng người nhảy xuống khỏi cành cây, rất nhanh dừng trước mặt nàng.

Nàng sợ hãi kêu một tiếng, cố gắng giơ kiếm trong tay lên, nhắm ngay vào bóng người còng xuống kia.

Bóng người kia hiển nhiên cũng bị tiếng kêu của nàng dọa sợ, thất kinh lui về phía sau, thoáng cái dựa vào cây, nhìn chằm chằm nàng như báo săn.

Chướng khí trong rừng mưa lất phất, bóng người kia cũng quần áo đặc chế bằng da thú, trên đầu mang mặt nạ đầu sói, dưới mặt nạ có một đôi mắt kinh hoảng nhưng lại đen bóng rất sạch sẽ!

Hắn không phải còng xuống, mà là trên vai vác một con heo rừng đã chết, bởi vậy vừa rồi thoạt nhìn như là còng xuống.

Cặp mắt đen láy nhìn chăm chú phụ nữ trên mặt đất, mặc dù trên mặt nàng có rất nhiều nước bùn, còn có vết máu, tuy nhiên cũng không che dấu được nét xinh đẹp.

Chỉ là nữ tử xinh đẹp như vậy sao lại xuất hiện tại Địa ngục cốc. Trong Địa ngục cốc rất nhiều năm không nhìn thấy người xa lạ.

”Đừng, đừng sợ” phía dưới đầu sói, thiếu niên thử thăm dò nói một tiếng, nhìn thấy nàng cả người runbrẩy, hắn biết nàng rất sợ hãi.

Nhưng những lời này không thể giảm bớt sự sợ hãi của nàng, ngược lại khiến nàng nắm đao thật chặt!

Thiếu niên suy nghĩ một chút, nói: “Ta là thợ săn, Lưu Thạch, bọn họ gọi ta là Tiểu Thạch Đầu, ta giết heo rừng, không giết ngươi.”

”Ngươi tránh ra!” Nàng vẫn không buông lỏng cảnh giác, người vừa mới ở Quỷ Môn quan đi một vòng, không dễ dàng tin tưởng người khác.

Nàng mới nói ba chữ, liền “ục” một cái, hộc ra rất nhiều máu, đao trong tay rơi trên mặt đất, nàng muốn nhặt lên nhưng không được.

”tronh chướng khí có độc, ngươi hút nhiều chướng khí! Không uống thuốc sẽ chết” Thiếu niên kia lo lắng chạy tới.

Vừa mới tới gần, liền nghe nàng quát một tiếng: “Đừng tới đây! Gần chút nữa ta giết ngươi!”

Thiếu niên sợ đến mức đi tới một nửa không dám di chuyển, trên vai khiêng heo rừng, tiến lên không được, lùi không xong, bất an nhìn nàng.

Thật kỳ quái, cô gái bị thương thành như vậy, nhưng sao vẫn có khí thế sắc bén như vậy? Thật sợ hãi.

Thiếu niên tên là Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chút, liền nói: “Hít phải nhiều chướng khí, nó sẽ ăn mòn từ bên trong, cuối cùng sẽ làm tan chảy máu thịt cùng xương cốt, chỉ còn lại bộ da thôi”

”Câm mồm!” Nữ nhân kia hung hăng cắt lời hắn, có thể thấy nàng biểu hiện mặc dù kiên cường, nhưng vẫn sợ hãi.

Tiểu Thạch Đầu còn nói: “Nhưng chúng ta có dược thảo, chỉ cần kịp thời ăn sẽ đẩy được chướng khí độc ra.”

Lời nói của hắn dường như đã đả động người đàn bà kia, nàng cúi đầu, trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Ta muốn sống sót, nếu có người cản đường sống của ta, ta sẽ liều chết cùng người đó“.

Tiểu Thạch Đầu không hiểu hết ý tứ trong lời nói tàn nhẫn kia, nhưng hắn vẫn gật đầu, đôn hậu nói: “Ta nhất định sẽ cho ngươi sống sót”

Vừa nói hắn vừa đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, một tay đỡ heo rừng trên vai, tay kia vươn đến muốn ôm lấy nàng.

Nàng gắt gao cau mày, nói: “Ngươi muốn ôm ta hay muốn ôm đầu lợn chết này?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, heo rừng có thể săn lại, nhưng nữ nhân này nếu chết thì sẽ không còn nữa.

Vì vậy hắn ném heo rừng đi, ôm thiếu nữ lại, dưới mặt nạ đầu sói hắn cười ngượng ngùng, “Ngươi, ngươi tên là gì?”

”Ta không muốn nói!”

Tiểu Thạch Đầu thất vọng nói: “Ta nên gọi ngươi thế nào đây?”

Nàng mím môi, dựa vào lòng thiếu niên này, cảm giác sợ hãi cái chết rốt cuộc giảm bớt, suy nghĩ một chút liền nói: “Hồng Liên.”

”Hồng Liên, thật là dễ nghe!” Tiểu Thạch Đầu than thở, bọn họ ở nơi khốn cùng hoang vắng khủng bố này, có bao giờ được nghe thấy cái tên cao nhã mỹ lệ như vậy.

Lúc này Tiểu Thạch Đầu không biết, vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, còn có nhạc phụ tương lai đều bị chết bi thảm tên tay Hồng Liên này.

Chờ sau lúc biết đến, hết thảy đều đã chậm, hắn không thể tự kềm chế.

Hắn vốn có thể bình thường đơn giản hạnh phúc sinh sống, nhưng vì thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện mà hủy diệt tất cả.

***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.