Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 166: Chương 166: Trừng Phạt Chi Hỏa (16)




Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, người này từ nơi nào xuất hiện thế này? Trong loại biển lửa luyện ngục này mà vẫn có người sống sao?

Chẳng lẽ hắn là thế ngoại cao nhân sống ẩn dật, kí kết khế ước cùng Linh Tôn?

Có được triệu hồi thú là thần thú, hơn nữa còn là loại cấp bậc thần thú như Linh Tôn cũng thật làm cho người ta hâm mộ.

Phiến đã trong biển lửa lay động vài cái , nàng sợ đứng lên không vững mà ngã sấp xuống thì mất hết thể diện nên cứ ngồi như vậy, một đôi mắt sáng ngước lên nhìn nam nhân kia.

“Ngươi tên là gì?” Nam nhân lạnh lùng mở miệng, thanh âm kia giống như hàn tuyền đã đóng băng mấy ngàn năm dưới lòng đất, thật lạnh lẽo.

Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay, ngồi xếp bằng, nghe vậy chỉ là thản nhiên nhíu mày: “Ngươi chưa từng nói cho ta biết ngươi tên gì, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Vừa dứt lời, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, chỉ khẽ phất tay một cái, trên mặt của nàng liền bị một cây roi nhỏ màu đen gần như không nhìn thấy quất một cái!

Lực đạo của roi này vô cùng bình thường, không đem mặt của nàng đánh thành bông hoa mà chỉ để lại một vết màu đỏ tinh tế, nhưng cả thân thể của nàng lại bị đánh bay ra ngoài.

Phiến đá không lớn, suýt chút nữa rơi vào biển lửa, nàng gắt gao bắt lấy phiến đá, ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hung hăng cắn răng: “Ngươi muốn nhân cơ hội ta trúng độc không đánh lại được ngươi có phải hay không? !”

A, đã thật nhiều năm rồi nàng chưa bị đánh như vậy, lúc roi quất tới vậy mà chính mình lại không có năng lực phản kháng!

Trúng độc quả thật làm cho thân thủ giảm sút, nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, thực lực của nam nhân này tuyệt đối ở trên nàng!

“Cho dù ngươi không trúng độc ta cũng có thể đánh cho ngươi không thể phản kháng!” Nam nhân lạnh lùng nói, trong mắt thoáng hiện hàn khí, cùng này biển lửa không bờ bến này thật sự không hòa hợp.

Trong nháy mắt lửa giận của Hoàng Bắc Nguyệt bị kích thích toàn bộ, tự tôn mãnh liệt sao có thể chịu để người khác dẫm đạp như vậy?

Lau đi vết màu ở trên mặt, nàng nhanh chóng đứng lên, ở trên phiến đá lung lay, dáng người ngạo nghễ đứng thẳng như cũ!

Trong tay xuất hiện băng vũ, trong đôi mắt trong suốt hiện lên sát ý.

Nam nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua băng vũ trong tay nàng, bên khóe miệng có độ cong châm chọc lướt qua.

“Băng lao, mở!”

Trong biển lửa không cùng, băng lao to lớn từ bốn phương tám hướng hợp lại, đem nam nhân hắn y cùng con thuyền nhỏ của hắn đều bao vây trong đó.

Hoàng Bắc Nguyệt thở hổn hển, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, thân thể vốn đang yếu bởi vì trúng độc lại càng yếu đi!

Băng vũ trong tay chậm rãi to lên, biến thành một thanh chiến đao bạch sắc to lớn, hai tay nàng giơ lên chiến đao, lạnh lùng nói: “Đi tìm chết đi!”

Chiến đao bị phóng đi, trong nháy mắt băng lao tan rã, người bị nhốt ở bên trong cũng tuyệt đối theo băng lao mà vỡ thành từng mảnh nhỏ!

Băng lao là loại kỹ năng cấp bậc cao của thuộc tính băng, trong nháy mắt có thể đem mục tiêu đóng băng trong một hình lập phương, làm cho hắn mất đi năng lực chiến đấu, hơn nữa vĩnh viễn nhốt ở trong hàn băng, không được giải thoát!

Nhốt, có lẽ còn có thể giữ lại tính mạng, nhưng là đập nát thì chỉ có con đường chết!

Nhưng mà… Khẽ cau mày, người nọ rõ ràng không dễ đối phó như vậy! Trong vô số mảnh vỡ của băng lao, chỉ có mảnh nhỏ của chiếc thuyền mà không có của hắn!

“Đã có thể sử dụng băng lao, tuy nhiên trong thân thể ngươi không có nguyên khí, lực lượng của băng lao yếu giống như một tiểu hài tử vậy.”

Thanh âm lạnh lẽo từ sau người nàng vang lên.

Lưng Hoàng Bức Nguyệt có chút cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.