Grao... grao...grào.
Thôn Thiên Hồng Mãng hé miệng với chủ nhân cũ, răng nanh máu tanh cùng gió bão bao phủ trên đỉnh đầu!
Nàng cả kinh, kiếm vốn sắp xuyên phá thân thể Hoàng Bắc Nguyệt, song nghe tiếng Xích Luyện, ả quen thuộc nhất Thôn Thiên Hồng Mãng, biết giờ phút này nó muốn nuốt trời, vì vậy lập tức thu kiếm quay người.
Lúc ả quay ngườ, Thôn Thiên Hồng Mãng cũng không khách khí quật đuôi ra, đập Hồng Liên xuống đất!
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên đỉnh đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, hạ mắt lạnh lùng nhìn Hồng Liên, nói: “Cảm giác tu hú chiếm tổ chim khách thế nào?”
Hồng Liên ngã trên mặt đất, hung hăng phun ra ngụm máu, ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt cười ha hả: “Không ngờ Xích Luyện quy thuận ngươi, không chí khí tí nào!”
Thôn Thiên Hồng Mãng bất mãn kêu lên một tiếng đau đớn, như hổ rình mồi nhìn ả.
Phía sau Công chúa Hi Hòa thấy hai người bọn họ chiến đấu, biết thời cơ tốt đẹp tới, vội vàng điều khiển Hỏa Thiềm lén rời đi.
Song Hỏa Thiềm lui lại mấy bước, đột nhiên đứng sững lại, Công chúa Hi Hòa khó hiểu, lập tức cảm giác một cỗ nguyên khí hỏa cường đại bay nhanh về bên này.
Bà sửng sốt một chút, sau đó thì thào nói: “Là Chiến Dã!”
Vừa dứt lời, lửa cháy màu tím trong khoảnh khắc xuất hiện trên không, lửa cháy màu tím hung mãnh rừng rực, mang theo hơi thở cường đại nguy hiểm!