Màn đêm dần trôi, chậm rãi bao trùm mặt đất, cuối cùng cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp bao phủ trong bóng tối.
Trong rừng rậm, một số dã thú hung mãnh bắt đầu rít gào tê rợn quanh quẩn trong bóng đêm, mãi không tiêu tan.
Trước vách đá hung hiểm, ba bóng người trước sau xuất hiện, dọa linh thú chung quanh sợ hãi mà tứ tán né đi.
Cô gái mặc giá y màu đỏ chậm rãi đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn trong bóng tối lộ ra một cửa động từ vách đá.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ Quân Ly sẽ mang nàng đến Thành Tu La.
Tuy nhiên, xem ra hắn cũng không định giải thích nửa câu, hắc bào chậm rãi di động, hắn đã đi vào trong cửa động.
Không còn cách nào khác, nàng cũng chỉ có thể đi theo.
Yểm nhìn bốn phía một chút, bất mãn nói: “Các ngươi có hỏi qua ý nghĩ của ta hay không a? Ta không hề thích cái chỗ này a!”
Hắn vừa nói vừa đuổi theo “Tiểu mỹ nhân, nơi này ai cũng nửa người nửa thú, quá đáng sợ!”
Hoàng Bắc Nguyệt theo thói quen châm chọc hắn một câu: “Ngươi ghét gì chứ, chính ngươi cũng là một con thú mà!”
”Đừng so sánh ta với đám quái vật đáng sợ này chứ!” Yểm lớn tiếng phản bác, vừa dứt lời, một người đầu người thân rắn xuất hiện, hắn nhanh như tia chớp trốn phía sau Hoàng Bắc Nguyệt, buồn cười chính là vẫn giấu mặt mình đi.
”Không cần trốn, cô ta sẽ không coi trọng ngươi.” Nhìn thấy người đến là người quen, Hoàng Bắc Nguyệt nói.
”Linh tôn đại nhân, ngài đã trở về.” Đuôi rắn kéo thật dài, y bào màu xám, phụ nữ thoạt nhìn trầm lặng, đúng là Vị Ương - một trong mười hai Ma thần của Thành Tu La.
Không ngờ Huyền Xà Âm Hậu chết mà cô ta vẫn còn sống.
Hơn nữa còn quy thuận Quân Ly.
Vị Ương có chút tâm tư với Phong Liên Dực, tự nhiên không thể gạt được cặp mắt Hoàng Bắc Nguyệt. Cô ta mấy phen muốn giết chính mình, cũng bởi ngưỡng mộ Tu La vương, nhưng hắn lại thích người khác.
Quân Ly thản nhiên gật đầu, không nói gì thêm, cũng không giới thiệu hai người đi theo phía sau, cứ thế đi vào.
Mà Vị Ương nhìn thấy nàng cùng Yểm cũng không biểu hiện ra bất cứ nghi vấn gì, thối lui đến một bên để bọn họ đi qua.
Lúc Hoàng Bắc Nguyệt đi qua bên người cô ta, cố ý dừng một chút, nheo mắt liếc một cái nói:“Vị Ương các hạ, đã lâu không gặp.”
Thân thể chấn động một chút, Vị Ương ngẩng đầu lên, cặp mắt vốn như vũng nước than đọng bỗng nhiên lóe sáng, khiếp sợ nhìn nàng chằm chằm.
Khuôn mặt này...xa lạ!
Song loại khí thế này quen thuộc khắc vào trong xương tủy, biến thành kịch độc!
”Không thể......” Vị Ương thì thào nói “Cô ta đã chết...”
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng cười rộ lên, cố nhân gặp mặt, muốn nói vài câu, song Yểm sợ nữ nhân rắn này, không ngừng kéo nàng, nàng cũng chỉ buồn cười rời đi.
Một màn nhạc đệm nho nhỏ kia, Quân Ly rõ ràng thấy được, nhưng hắn không nói một câu, chỉ dẫn nàng tới cung điện trong thành Tu La.
Tu La vương đăng cơ, cửa vương điện mới mở ra, tuy nhiên tân Tu La vương đã rời đi, bởi vậy vương điện vẫn hoang phế.
Vương điện khổng lồ xây dựng ở dưới đất, không thua kém so với Quang Minh Thần Điện ở Điện Quang Diệu.
Vách tường màu đen, cột đá thật lớn màu đen, chống khung đỉnh cao vút, mấy trăm bậc thang bố trí mười hai hình thú bằng đá.
Cuối bậc thang mới là vương tọa vạn người kính ngưỡng.
Trên vách tường vương điện đủ loại phù điêu hội họa hoa cả mắt, không kịp nhìn.
Bọn họ đi lên thềm đá mới nhìn thấy bên cạnh vương tọa có hai bóng dáng đứng ở đây, tựa hồ chờ đã lâu.
Hoàng Bắc Nguyệt thị lực vô cùng tốt, liếc mắt một cái nhìn thấu hai người kia là Lệ Tà cùng Ô Sát.
Nhìn thấy bọn họ, Ô Sát tính tình nóng nảy, đang muốn bước lại nhưng bị Lệ Tà lặng yên không một tiếng động ngăn lại.
Xem ra, hôm nay có trò hay để xem.
Hoàng Bắc Nguyệt thích xem trò vui, dù sao thời gian trì hoãn càng nhiều càng cao hứng, nếu không, chẳng lẽ để nàng cùng Quân Ly thành thân, đưa vào động phòng?
Lệ Tà không có động tĩnh, Yểm bên này không nhịn được, thân ảnh thoáng một cái đã lười biếng ngồi trên vương tọa rộng rãi.
”Chỗ ngồi này mặc dù cứng rắn, tuy nhiên bổn đại nhân thích!”
”Ngươi xuống ngay! Đó là chỗ vương ngồi, há để ngươi làm càn” Ô Sát trừng mắt giận dữ nói.
Yểm quay đầu, thong dong hề hề nói một câu: “Vô lễ, vả miệng.”
Vừa dứt lời, trên mặt Ô Sát bỗng nhiên trúng một cái tát!
Do hắn nhìn thấy Yểm ngồi xuống liền nhanh chóng xông lên, bởi vậy bị đánh trong nháy mắt, ngay cả Lệ Tà đều không kịp ngăn cản.
Ô Sát bị đánh đầu óc choáng váng, một người cường tráng như vậy mà bị đánh lệch người.
Một màn này thật sự khiến người xem vui mừng khôn xiết, Hoàng Bắc Nguyệt ở một bên đã cười tươi.
Yểm mặc dù nhập ma, tuy nhiên tính cách...... Đây là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đi.
Không nhìn nhạc đệm nho nhỏ này, Quân Ly trực tiếp đi tới, liếc Lệ Tà một cái.
”Quân Ly các hạ, đây là ý gì?” Lệ Tà cười lạnh hỏi.
”Thành Tu La không thể không có chủ, ý đồ của ta còn chưa đủ rõ sao?” Quân Ly thản nhiên nói, đi lên bậc thang, đứng ở cạnh vương tọa.
Lệ Tà nói: “Thành Tu La từ xưa đến nay chỉ nhận thức huyết thống, không nhận thực lực, Quân Ly các hạ cường thịnh cũng không thể cùng ta ký khế ước, càng không thể gọi về Ma thú Đia ngục.”
”Có ngoại lệ.”
”Chưa từng có ngoại lệ!” Lệ Tà sắc mặt xanh mét.
”Ha ha ha...” Hai người này vừa nói chuyện, ở một bên Yểm nghe lại làm càn cười lớn.
”Ngươi cười cái gì?” Ô Sát phục hồi tinh thần lại, nhớ cái tát khuất nhục vừa rồi, giận dữ hét lớn, nhưng biết người này thủ đoạn hung ác quỷ dị, bởi vậy không lỗ mãng xông lên.
”Lệ Tà, đại gia an vị ở đây, nói lời này cũng không biết ngại! Ngươi coi thường ta nhập ma mà mất trí nhớ sao?” Yểm đùa cợt nói xong, mới trừng mắt nhìn Ô Sát.
”Chuyện năm đó không thể tái hiện!” Lệ Tà hung hăng nói.
Yểm tiếp tục cười nhạo: “Tuy nhiên rất đáng tiếc a, ngươi trăm phương ngàn kế giết Hoàng Bắc Nguyệt cũng thất bại, ngay cả Tu La vương cũng bức đi, mà Xú nha đầu chẳng những vẫn còn sống mà còn đã trở về.”
Lệ Tà vẻ mặt khiếp sợ, tiềm thức chuyển ánh mắt tới tân nương dưới bậc thang.
Vừa rồi không nhìn kỹ, dưới khuôn mặt trang điểm tươi đẹp vẫn không che giấu được cặp mắt thanh lạnh cùng kiêu ngạo.
Thưởng thức thần sắc khiếp sợ của Lệ Tà, Yểm tâm tình tốt đẹp, vẫy tay Hoàng Bắc Nguyệt “Xú nha đầu, lại đây.”
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh hai tay đứng tại chỗ, lạnh lùng hỏi: “Ta vì sao phải qua?”
”Lại đây làm Tu La vương a!” Yểm đứng lên khỏi vương tọa, ống tay áo rộng thùng thình như tán xuống, thủ thế động tác “Xin mời” nàng.
”Nực cười, ta không phải người của Thành Tu La!” Hoàng Bắc Nguyệt giương giọng nói, lập tức phát hiện đôi mắt Lệ Tà nhìn về phía nàng tràn ngập địch ý, nàng giận dữ “Gặp quỷ Tu La vương! Ai thích thì làm, ăn thua gì tới lão tử!”
Cảm giác bị che giấu bùng nổ trong nháy mắt, nhìn Quân Ly trầm mặc cao thâm, Yểm mị hoặc vui cười, Lệ Tà sát khí nặng nề, Ô Sát giận dữ!
Những người này đã sớm rõ sự tình như lòng bàn tay, mà nay liên hợp lại tính kế một mình nàng.
Không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt nàng cả đời tính kế người khác, hôm nay ngược lại bị người tính kế.