Chi Chi ngồi trên đỉnh đầu hắn, vỗ vỗ đầu, chi nha chi nha nói, đại khái là nói: không đau rồi! nam nhi không cần yếu ớt như vậy!
Mặc Liên yên lặng ngồi, mặc nó buộc tóc cho mình, nhớ tới Chi Chi liền nói: “Nàng là, Thành Tu La, hóa ra.”
Chức mộng thú là con vật chỉ có trong Thành Tu La, hơn nữa nàng cũng không thích Điện Quang Diệu, vì lý do này sao?
Chẳng trách nàng nói, bọn họ không cùng lý tưởng, không chung mục đích.
Chi Chi nghe xong, liền không ngừng lắc đầu, lắc hoài hắn cũng không biết. Nó ngồi trên đầu Mặc Liên nên Mặc Liên không nhìn thấy nó lắc đầu.
Lúc Phong Liên Dực tỉnh lại, mờ mờ mịt mịt, thấy bên giường có bóng người ngồi, đầu dựa vào thành giường, mắt nhắm lại nghỉ ngơi, một chân gấp lại, nàng đưa tay khoát lên đùi, động tác rất nhàn nhã, nhưng lại tràn ngập cảnh giác.
Hắn hoàn toàn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn hồi lâu, không nỡ chớp mắt.
Ánh mắt nóng cháy như vậy, nàng là người cảnh giác liền phát hiện ra, chậm rãi mở to mắt, chống lại ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng cười.
Phong Liên Dực hoảng hốt, nàng không phải đẹp nhất, nhưng một cái nhăn mày một nụ cười, cho dù chỉ nhẹ nhàng chớp mắt vẫn làm hắn hồn phách điên đảo, không thể tự kềm chế.
Sau khi cười xong, Hoàng Bắc Nguyệt dần dần khôi phục vẻ bình thường, cúi đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Đừng lo, Âm Hậu không sao.”
Trong mắt của hắn rõ ràng hiện lên vẻ thống khổ, mất mát nói: “Nguyệt, bộ dáng kia của ta rất đáng sợ phải không?”
Hoàng Bắc Nguyệt thuận thế cúi người xuống, vừa vặn ghé vào ngực hắn, giơ tay nhẹ nhàng xoa vết thương trên ngực hắn: “Trong lòng ta, Phong Liên Dực không hề thay đổi, có thể bây giờ ngươi có tỳ vết, nhưng ta trước sau sẽ không quên ngươi là hoàn mỹ nhất.”
Phong Liên Dực trong lòng rung động, xiết tay ôm chặt nàng, vùi mặt trong mái tóc của nàng, giọng nói trầm thấp nhưng lại bất lực run rẩy nói: “Nguyệt, cứu ta...”
Nước mắt đột nhiên không tự chủ được chảy xuống, Hoàng Bắc Nguyệt dán chặt mặt vào lồng ngực hắn, hít sâu một hơi mới nói: “Có ta ở đây.”
Hắn hiện tại sợ hãi, từng giọt nước mắt của nàng nhỏ xuống trái tim hắn, trong lòng hắn thấy ấm áp, nhưng lại có cảm giác bất an sâu sắc.
Hắn nói một câu “cứu ta” với bao chua xót cay đắng, nàng không cảm thấy Phong Liên Dực mềm yếu, hắn mạnh mẽ cỡ nào nàng rất hiểu, nhưng trái tim mạnh mẽ đến mấy cũng không chịu được nỗi sợ hãi khi tự tay giết chết người thân.
Nếu hắn biết có ngày này, mà ngày này đang từ từ tới gần, nỗi sợ hãi càng khủng khiếp hơn so với việc trực tiếp bị giết.
Kỳ thật người chết đi sẽ không đau khổ, mắt nhắm lại, hồn rời khỏi thân thể, mọi chuyện cũ trước kia sẽ không nhớ kỹ, mà đau khổ nhất chính là người còn sống.
Dựa vào ngực hắn, cảm thụ sức mạnh cường đại thuộc về Tu La Lương từ bắp thịt rắn chắc truyền tới. Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, thì thào hỏi: “Còn đau không?”
Vết thương trên ngực đang từ từ khép lại, máu đen đã biến mất, vết thương đã kết vảy, hẳn là sẽ không đau đến xé ruột xé gan cả ngày lẫn đêm.
Phong Liên Dực cầm tay nhỏ bé của nàng đặt trên vết thương của hắn, nói: “Ta hy vọng vẫn đau.”
”Ta có xấu xa thế nào cũng không làm ngươi đau cả đời được” Hoàng Bắc Nguyệt dùng nhẹ nhàng nói.
Phong Liên Dực nói: “Nguyệt, chỉ có lúc đau nhức, ta mới cảm giác được nàng đặc biệt. Nếu nó không đau, ta sợ đã quên mất nàng.”
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, trong đầu ong ong nhớ lại cảnh hắn đối phó với Âm Hậu.
”Chết tiệt Thành Tu La!” Nàng thấp giọng mắng một câu, tay nắm chặt, đột nhiên rời khỏi người hắn.
”Nguyệt?”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lưu luyến si mê, lại lần nữa nắm chặt tay hắn: “Cùng người thề nguyện, chỉ có sống chết ngăn cách, nguyện nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”
Phong Liên Dực nao nao, lời này là...
”Đây là hứa hẹn!” Lúc nàng nói chuyện, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Xuống địa ngục cũng vẫn giữ hứa hẹn!”
Sau khi nói xong, nàng lập tức đứng dậy, trên mặt lại lãnh khốc quả quyết, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người đi nhanh.
”Nguyệt!” Phong Liên Dực đứng dậy đi theo, giữa đường bị Lệ Tà nhẹ nhàng ngăn cản.
”Bệ hạ, ở Thành Tu La còn sợ cô ta xảy ra chuyện sao?”
Phong Liên Dực lạnh lùng đẩy hắn: “Ngươi sớm biết sẽ như vậy?”
Lệ Tà không giấu diếm, thản nhiên cười: “Thuộc hạ bảo vệ các đời Tu La vương, việc này đương nhiên hiểu rõ hơn người ngoài.”
”Ta muốn phương pháp giải cứu.”
”Không có phương pháp giải cứu!” Lệ Tà quyết đoán nói, “Bệ hạ, có một số việc hiện tại ngài nhớ tới thì đau khổ, đợi sau này sẽ hoàn toàn quên...”
Đột nhiên một trận gió bão cuốn qua, thổi bay bóng dáng của Lệ Tà, hung hăng đánh vào trên tường.
Một tia máu chậm rãi chảy ra bên khóe miệng, hắn giơ tay lên lau, không thèm để ý ngẩng đầu: “Ngài giết ta cũng không có phương pháp giải cứu, Tu La vương, ngài cần gì đấu với trời chứ?”
”Ngươi cũng từng áp chế phụ vương ta như thế này sao?” Phong Liên Dực lạnh lùng hỏi.
Lệ Tà nói: “Tiên vương không giống bệ hạ, bị nhiều nhi nữ tình trường quấn thân, càng lún càng sâu.” Vẻ mặt nghiêm túc, xứng đáng là người thủ hộ của các đời Tu La vương.
Phong Liên Dực mím môi, lạnh lẽo nhìn Lệ Tà, trầm mặc một hồi, toàn thân dường như bị bóng đen bao quanh, “Quy định này là ai định ra? Đoạn tình tuyệt ái là ai sáng tạo?”
”Thuộc hạ không biết.”
”Cút!” Phong Liên Dực phẫn nộ phất ống tay áo, xoay người vào tẩm cung.
Lệ Tà chậm rãi đứng lên, sửa lại y phục trắng muốt, rời đi không một tiếng động.
Huyễn Linh Thú đứng cách đó không xa nhìn rõ hết màn này. Nó không nhúc nhích, thấy Phong Liên Dực cùng Lệ Tà rời đi mới lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay người lại đi vào trong bóng tối.