Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 722: Chương 722: Tuyệt Sát Thiên Hạ [2]




Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

Nó tưởng Huyễn linh thú bất ngờ lúc nó không phòng bị tìm nó trả thù, nhưng mà lúc này đầu của ‘Nữu Nữu’ cũng không quay lại nhìn nó đến một cái, chỉ nhìn về phía Mặc Liên, thấy hắn chạy tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, trên mặt lộ ra biểu cảm ngu ngốc như vậy, liền im lặng thở dài một tiếng.

Huyễn linh thú này cực kì kiêu ngạo, ở cấp bậc thần thú có thể mở miệng nói chuyện, hóa thành hình người cũng không có vấn đề gì, nhưng vì tính cách của nó, vô cùng hài lòng với hình dáng bây giờ, nên khinh thường không muốn hoá thành hình người, càng không muốn mở miệng ra nói chuyện.

Trừ khi nó bị chọc giận.

Nó hướng về phía Mặc Liên, không biết đã cùng hắn trao đổi chuyện gì, khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng kia, cũng có thể lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hiểu rất rõ tính cách của Mặc Liên, thấy vẻ mặt của hắn như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được liền hỏi.

Mặc Liên hơi hơi nhíu mày lại, nói: “Đăng cơ .”

Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mày, thời gian ở chung với Mặc Liên không nhiều, đối với câu nói quá ngắn ngủi của hắn vẫn chưa thể hiểu được hết.

“Ai đăng cơ ?”

“Tu La vương.” Mặc Liên chậm rãi nói ra ba chữ.

Thế lực của Tu La thành ở trên đại lục Tạp Nhĩ tháp có sức ảnh hưởng rất lớn, mấy năm nay bởi vì Tu La thành vẫn chưa lập vương, vì vậy vẫn luôn rất ít xuất hiện, cũng không đi ra ngoài hoạt động.

Nhưng cũng không ai quên đi một nơi đáng sợ như vậy, bởi vì Vương của Tu La thành đăng cơ, khiến thực lực của Tu La thành cũng thay đổi.

Có người nói, không có Vương Tu La thành đã là một nơi hắc ám khủng bố, nhưng sau khi Tu La vương đăng cơ, nơi này thật sự sẽ biến thành địa ngục!

Cho nên hiện tại việc Tu La thành đăng cơ, chỉ sợ trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp sẽ nổi lên một trận sóng gió lớn .

Mặc Liên biết Hoàng Bắc Nguyệt rất để ý tới Tu La thành, bởi vậy chờ nàng mở miệng nói chuyện, nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy nàng nói ra câu nào.

Sự im lặng này khiến cho Mặc Liên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vươn tay khua khua một chút, quơ được tay nàng, mới xác định nàng không lặng lẽ rời đi.

Bị tay hắn bắt được, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên run lên một chút, cái chén trong tay rơi trên mặt đất tạo ra tiếng ‘leng keng’ rồi vỡ nát, một ít nước ấm vung lên tay Mặc Liên, hắn hơi rụt tay lại.

“Thật xin lỗi. . . . . . .” Hoàng Bắc Nguyệt lập tức nói, giọng nói có chút gượng gạo và cứng nhắc “Có đau hay không? Ta có thuốc. . . . . .”

Tay chân luống cuống từ trong nạp giới lấy ra vài cái lọ, lại không phải thuốc nàng cần, mấy cái lọ cũng rơi xuống vỡ nát, một ít đan dược quý giá cũng rơi ra ngoài.

Nàng ngồi xổm xuống nhặt đan dược, tuy hiện tại nàng có không ít đan dược chân quý và dược liệu, nhưng cũng không thể lãng phí, mỗi một viên nàng đều tìm kiếm rất lâu mới có thể luyện ra được.

“Làm sao vậy?” Mặc Liên ngồi xổm xuống theo nàng, vừa rồi khi chạm vào tay nàng, cảm thấy rất lạnh lẽo, có chút lo lắng.

“Không có việc gì, khụ khụ khụ. . . . . .” Vừa mới dứt lời, nàng lại bắt đầu ho dữ dội, mỗi lần như vậy liền làm cho những vết thương trên người bị động đến đau nhức.

Mặc Liên luống cuống tay chân không biết nên làm gì, “Nguyệt?”

“Thật sự không có việc gì.” Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay bịt miệng, lúc bỏ tay ra, liền thấy một bãi máu, bên khóe miệng cũng một màu đỏ.

Chi Chi thấy vậy, lập tức ‘chi nha’ lo lăng kêu lớn lên.

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay ra hiệu nó đừng lên tiếng, không muốn khiến cho Mặc Liên lo lắng, hắn không nhìn thấy, biết cũng không làm được gì, sẽ chỉ làm hắn càng mệt mỏi thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.