Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Chỉ trong mơ, mới có thể ngược lại với sự thật.
“Vương! Vương!” Mơ mơ màng màng, bên cạnh có người nhẹ nhàng lay tay nàng, thanh âm rất lo lắng gọi nàng.
“Ừ. . . . . . .” Mệt mỏi lên tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở mắt, nàng chưa từng có giấc ngủ nào sâu như vậy, ngay cả chính nàng cũng có chút cảm giác khó tin.
Mí mắt nặng trĩu, đầu óc cũng hỗn loạn, toàn thân một chút sức lực cũng không có, giống như sắp vỡ vụn vậy.
A Lệ Nhã đến gọi nàng, giơ lên một ngọn đèn dầu chiếu vào mặt Hoàng Bắc Nguyệt, A Lệ Nhã hô nhỏ một tiếng: “Vương, có phải người phát sốt?”
Phát sốt? Hình như cũng có một chút, đã từ rất lâu nàng không sinh bệnh, không nghĩ đến hiện tại lại đột nhiên bị ốm thế này.
Dùng linh dược tốt nhất vẫn phát sốt, xem ra tình trạng miệng vết thương quả thật không tốt.
Hoàng Bắc Nguyệt nắm lấy tay A Lệ Nhã ngồi xuống, nghiêng tai nghe một chút, hình như bên ngoài có tiếng cãi nhau ầm ĩ, tiếng bước chân đi qua đi lại, không nhịn được hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm vừa nói ra khàn khàn khô khốc, giống như giọng nói của một cụ già.
A Lệ Nhã vội vàng lấy một li trà ấm tới, đưa cho nàng uống, nước trà khiến cho cổ họng nàng dễ chịu không ít.
“Vương, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nghe nói tân vương của Tu La thành mới đăng cơ, bởi vì chuyện lính đánh thuê xông vào rất giận giữ, đã hạ tuyệt sát lệnh, tất cả những dong binh đoàn có tham gia liên minh đều không tha, đuổi tận giết tuyệt!”
Tuy A Lệ Nhã rất lo lắng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng mềm mại, thấy Vương luôn mạnh mẽ của bọn họ phát sốt, hai má có chút hồng hồng, trong lòng mới đột nhiên nhớ ra, vương cũng là nữ hài tử, lúc nàng bị bệnh cũng rất suy yếu.
Bọn họ vẫn luôn đem nàng tôn sùng giống như thần thánh, xảy ra chuyện đều nghĩ có Già Dạ Chi Vương, nhưng lại không ai quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Tuyệt sát lệnh!
Tay Hoàng Bắc Nguyệt cầm chén trà khẽ run lên, bất luận cơ thể có khó chịu cỡ nào cũng lập tức ngồi dậy, rời khỏi giường nói: “Việc này không nên chậm trễ, ngươi đi thông báo với bọn họ, không cần thu dọn gì nữa, lập tức lên đường! Đi ngang qua những dong binh đoàn khác cũng thông báo một tiếng!”
Lúc này liên minh đại hội lính đánh thuê, những dong binh đoàn trên đại lục Tạp Nhĩ tháp đều tụ tập về đây, hiện tại Tu La thành hạ tuyệt sát lệnh, thuận lợi có thể một mẻ bắt gọn!
Diệt trừ những dong binh đoàn có thực lực này, về sau trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Tu La thành cùng Quang Diệu điện hoành hành ngang ngược, sẽ còn có ngày bình an sao?
Nghe xong mệnh lệnh của nàng, A Lệ Nhã lập tức gật đầu chạy ra ngoài thông báo.
Hoàng Bắc Nguyệt đem quần áo bên ngoài cởi bỏ, lấy ra băng gạc, lại một lần nữa cuốn thật chặt trên bụng, đem miệng vết thương bao bọc thật kĩ, sau đó lập tức tính toán việc rời đi, cũng không xem kĩ lại miệng vết thương!
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, nàng mới đeo mặt nạ quỷ lên, ra khỏi lều trại, vừa bước ra liền thấy ánh lửa sáng ngời, những tiếng ồn ào đánh vỡ sự yên tĩnh đêm khuya.
Những dong binh đoàn này sau khi biết chuyện Tu La thành hạ tuyệt sát mệnh, đều nhanh chóng đổ ra, một ít thủ lĩnh của đại dong binh đoàn đứng lên, hô hào mọi người cùng nhau liên hợp lại để chống đỡ, trong một khoảng thời gian ngắn doanh trại lính đánh thuê ồn ào tiếng người.
Dong binh đoàn đứng đầu đại lục—thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân của Phệ Diễm dong binh đoàn rẽ đám người ra, vội vã hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt đi tới.
Sau khi từ Tu La thành trốn ra, tuy bọn họ đã quên đi thân phận của Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng đều nhớ rõ vị này không chỉ là một vị luyện dược sư cao cấp, mà còn là một tuyệt thế cao thủ!