Ngươi không thể có tham vọng, không thể có khát vọng. Khi hoà tấu mở màn, ngươi sẽ phát hiện bản thân không còn gì trong tay như trước kia.
Ngươi là sói, độc hành một đời, kiên quyết một thân.
Đừng nghĩ loạn, bởi vì đến cuối cùng sẽ thất vọng.
Trong cổ họng dâng lên vị tinh ngọt, nàng thấp giọng khụ một tiếng, nhổ ngụm máu tích tụ trong lồng ngực ra, bọt máu sền sệt nhiễm đỏ góc áo, nàng giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi, bất giác cười rộ lên.
Kết thúc thê lương, đây là kết cục của nàng sao?
Sẽ không......
Mặc dù không có gì, nàng cũng sẽ không vì vậy mà nhận thua.
Ngẩng đầu nhìn bên ngoài nhà gỗ, Phong Liên Dực đi tới bên hồ đứng lại, đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy vẻ mặt.
Lệ Tà đi tới, liếc mắt một cái thấy nhìn nàng ở trong phòng ho ra máu, trên mặt đồ đằng quỷ dị lộ ra vẻ âm trầm cười lạnh.
Nụ cười phảng phất như tuyên chiến cùng khiêu khích nàng.
Thật sâu hít một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt lau khô lệ cùng vết máu ở khóe miệng, chậm rãi đứng lên, bước ra ngoài nhà gỗ.
Gió hồ lớn, thổi bay bay làn váy cùng sợi tóc của nàng.
Nàng ngước mắt nhìn hai người bên hồ, lấy bình rượu từ nạp giới ra, cứ thế rót đầy hai cái chén, một chén chính mình bưng, một chén rượu đặt ở trên mặt đất.
”Chén rượu này mời ngươi, chúc ngươi một đời Trường An, giang sơn vạn dặm, chỉ mong ngày khác gặp lại đừng rút kiếm.” Nàng ngửa đầu uống cạn, ném chén rượu, ảm đạm cười, liền xoay người vào nhà gỗ đóng cửa lại.
Trên mặt đất có chén rượu lẳng lặng nằm, Lệ Tà liếc nhìn, nói:“Nha đầu kia quỷ kế đa đoan, rượu này......”
Lời còn chưa dứt, Phong Liên Dực liền nhẹ nhàng ngoắc, chén rượu bị nguyên khí phong bọc, bay đến tay hắn.
Nhẹ nhàng nắm chén rượu, buông mắt nhìn chén rượt trong suốt rượu, nét mặt bất động, nhưng hắn lại đưa chén rượu bên môi, chậm rãi ngửa đầu uống xong.
Rượu vào khổ tâm...... Rượu này đúng là khổ, qua cổ họng tựa như mật đắng, chậm rãi thẩm thấu đi xuống.
Hắn nhíu mày, từ miệng đến trong lòng đều cay đắng không nói nên lời.
Thông minh như nàng, là muốn mượn chén rượu này nói cho hắn biết tâm tình cùng cảm thụ của nàng giờ phút này.
Sao hắn còn không hiểu cảm thụ của nàng? Vì rất hiểu nên mới không động lòng.
Không thể cứ đau lòng nàng, dung túng nàng như trước kia. Giờ này ngày này, hắn đã không phải là người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!
Tiện tay ném chén rượu vào trong hồ, trên hồ sương khói bay tới, trong nháy mắt, bóng dáng của hắn cùng Lệ Tà biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi, trong chén rượu bị ném tới hồ có một tia hắc khí chậm rãi thẩm thấu ra, lặng yên không một tiếng động dung nhập vào hồ nước.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng bên cửa sổ, liếc nhìn chén rượu trong hồ, mới trở lại bên giường ngồi xuống.
Thiên Quỳ không biết khi nào thì đi ra, ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt thất sắc của nàng mà bật cười:“Bộ dáng này ta còn động lòng, đáng tiếc Tu La vương lại không thương tiếc.”
”Ngươi hình như rất hả hê.” Hoàng Bắc Nguyệt không biểu cảm nói, tâm tình của nàng rất khó bị chia rẽ. Hiện tại mặc dù khó chịu, nhưng không vì mấy câu kia mà tự làm khổ bản thân.
Nhìn sắc mặt vẫn trấn định lạnh nhạt có chút biến thái, khiến ngay cả ma thú Thiên Quỳ cũng có chút bội phục.
”Ta hiện tại cũng hoài nghi, vừa rồi ngươi thương tâm tuyệt vọng như vậy có phải giả vờ hay không?” Thiên Quỳ liếc mắt mặt hồ bên ngoài cửa sổ,“Để Tu La vương nâng cốc ném vào trong nước, truyền tin tức truyền ra ngoài phải không?”
”Ngươi thấy thế nào?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi.
Thiên Quỳ nói:“Nếu thật sự là như vậy, ta thấy ngươi quá đáng sợ, ngay cả ta cũng mặc cảm.”
Hoàng Bắc Nguyệt từ chối cho ý kiến, chỉ ảm đạm cười, trong ánh mắt ưu thương lại bị vẻ thanh lạnh che lấp, không ai có thể dễ dàng nhìn thấy tâm tình của nàng.
”Còn hai ngày nữa là ngươi có thể khôi phục, chúng ta bắt đầu đi.” Hoàng Bắc Nguyệt không nói nhiều, để Thiên Quỳ ngồi lại, tiếp tục giúp ả vận chuyển nguyên khí.
Thiên Quỳ ngồi ở phía trước nàng hỏi: “Hiện tại ngươi còn muốn lấy Vương Tỉ giúp hắn không?”
”Kế hoạch không thay đổi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
”Ngươi là... người kỳ quái, rất nhiều việc ta cũng không rõ được dụng ý của ngươi.”
”Ví dụ?”
”Ví dụ vì sao ngươi giúp ta vận chuyển nguyên khí, khôi phục thực lực? Ngươi không sợ ta sau khi khôi phục giúp Quân Ly làm loạn, việc của ngươi khó thành sao?”
”Sợ thì làm được gì, Quân Ly cầm nhược điểm của ta.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói xong, đưa tay đặt trên lưng Thiên Quỳ.
Mặc dù nguyên khí bị Vây Thần Liên phong ấn, nhưng nguyên khí của Vạn Thú Vô Cương lại không bị phong ấn dễ như vậy, mặc dù không thể phát huy uy lực quá lớn, song khống chế nguyên khí trong cơ thể Thiên Quỳ vận chuyển một vòng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trên cổ tay đã có mười vệt bùa chú màu đỏ, đang từ từ thành hình, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nắm chắc hơn chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Cái bùa chú này không phải cắn nuốt nàng, sẽ không tổn hại thân thể nàng, nhưng là cũng là một loại bùa chú cực kỳ xa lạ.
Chỉ cần vô hại với mình, nàng cũng an tâm hơn nhiều.
Hai ngày vận chuyển nguyên khí mất thật nhiều thời gian, nguyên khí khống chế trót lọt hơn trước kia, tuy nhiên sau mỗi lần hoàn thành, Thiên Quỳ đều lâm vào hôn mê.
Mười hai ngày chậm rãi hoàn thành, một phần nguyên khí bị phong ấn trong cơ thể Thiên Quỳ chậm rãi thức tỉnh. Trong quá trình ả khôi phục thực lực, hẳn là sẽ hao phí càng nhiều nguyên khí.
Sau khi hoàn thành, đợi Thiên Quỳ thiếp đi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng gối đầu, nhìn mười một vệt hoa văn bùa chú màu đỏ trên cổ tay, dần dần lâm vào ngủ say.
Nàng mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng Phong Liên Dực đứng ngay phía trước nàng, quay lưng chậm rãi rời đi, nàng đuổi theo liền có một cánh cửa xuất hiện, tách bọn họ ra.
Nàng đánh vỡ cửa, tiếp tục đuổi theo, song không lâu sau, lại một cánh cửa khác xuất hiện, lặp đi lặp lại, mặc kệ nàng đánh vỡ bao nhiêu cái đều có cái cổng mới xuất hiện ngăn không cho nàng tới gần hắn.
Nàng hỏi hắn: “Tại sao không ngoảnh đầu lại?”
Hắn nói: “Bởi vì ta không muốn chờ đợi ngươi nữa.”
Khi tỉnh lại, khóe mắt vẫn ẩm ướt, mở to mắt, liền nhìn thấy ánh mắt thương hại của Thiên Quỳ. Nàng lập tức xử lý tâm tình, trong nháy mắt cứng rắn mạnh mẽ đứng lên, lạnh lùng lạnh nhạt.
Chuẩn bị ngồi xuống, nhưng Thiên Quỳ ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng, ý bảo nàng không nên lộn xộn.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nắm tay chống thân thể, đè thấp giọng hỏi:“Làm sao vậy?”
”Ngươi nghe.” ngón tay Thiên Quỳ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng thần nghe, giờ phút này bên ngoài hẳn là thời tiết thay đổi, gió thổi trên mặt hồ, hồ nước vốn bình tĩnh nổi lên tầng tầng cuộn sóng, dưới mái hiên chuông gió phát ra tiếng va chạm, rinh rinh rang rang lộn xộn.
Nghe tiếng gió bên ngoài, Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt dần dần ngưng trọng.
”Có vật gì đến gần rồi.”
Thiên Quỳ gật đầu, thân thể xinh xắn nhỏ nhắn bay tới bên cửa sổ, hé cửa ra, bên ngoài ào ào mưa bão, bầu trời âm u như sắp xảy ra bão táp.
”Hơi thở này rất quen thuộc.” Thiên Quỳ thì thào nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới phía sau hắn, hơi đẩy cửa sổ ra một chút, nói: “Là ma thú.”
”Xem ra tin tức ngươi truyền ra ngoài dẫn ma thú tới.” Thiên Quỳ lạnh lùng nói, “Hôm nay là lần vận chuyển nguyên khí cuối cùng, phải nhanh hoàn thành, sau đó ta mang ngươi rời đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt liếc bên ngoài, nói: “Chúng ta cùng rời đi trước, sau đó tìm chỗ an toàn giúp ngươi tiếp đi.”
”Hừ! Không có ta trợ giúp, ngươi không thể rời khỏi đây!”
”Cũng đúng, nhưng ta cũng không ngốc đến mức để một quả bom hẹn giờ bên người.” Hoàng Bắc Nguyệt ôm ả đến, liếc nhìn bốn phía, lặng lẽ mở cửa ra ngoài.
Gió bão thổi đến, hồ nước nổi sóng cuồn cuộn, vô số sóng nước đánh thốc đến nhà gỗ.
Nhà gỗ nho nhỏ giữa gió bão thật mong manh, dường như trong nháy mắt sẽ bị sóng lớn đập nát vụn. Song mỗi một lần sóng lớn chụp qua, phòng nhỏ vẫn bình yên vô sự.
Hoàng Bắc Nguyệt một tay ôm Thiên Quỳ, một tay cầm lấy một cây cây cột, cơn sóng xô đến đánh cho nàng ướt đẫm.
Bên cạnh nhà gỗ có một chiếc thuyền thuyền nhỏ, nàng tới gần mở dây cột thuyền, đặt Thiên Quỳ xuống trước.
”Ma thú cách đây không xa, đi trên mặt hồ rất nguy hiểm, ngươi muốn chịu chết sao?” Nhìn gió lốc chung quanh, Thiên Quỳ cũng không nhịn được lớn tiếng nói.
Loại khí tức này đúng là ma thú đẳng cấp cao, bọn họ không có linh thú phi hành, một khi gặp ma thú trên mặt hồ rất hung hiểm.
Hoàng Bắc Nguyệt im lặng không nói, cầm mái chèo, chính mình cũng chuẩn bị nhảy lên thuyền nhỏ, đột nhiên một bàn tay vô hình bắt được bả vai nàng.
Nàng nhìn lại, bóng dáng hư ảo bị nước làm ướt đẫm, bởi vậy hình dáng rõ hơn trước nhiều.
”Ảnh Hoàng, ma thú đang tới, ngươi muốn để ta chịu chết ở đây sao?” Hoàng Bắc Nguyệt không sợ không hoảng đứng thẳng dậy, đáy mắt lóe sắc lạnh.
Hoàng Bắc Nguyệt không kháng cự, xoay người mỉm cười: “Cũng tốt, ngươi chờ một chút, ta mang cô ta lên.”
Nàng xoay người lại chỉ vào Thiên Quỳ, sau đó để hắn yên tâm, nàng đưa dây buộc thuyền nhỏ giao cho hắn, lúc này mới xoay người bước trên thuyền nhỏ.
Ảnh Hoàng vừa tiếp nhận dây trói, liền hiểu bất thường, mày nhíu lại, lập tức nhớ tới bệ hạ từng nói nha đầu này quỷ kế đa đoan, cẩn thận đừng làm theo ý của nàng.
Trong đầu ý niệm chợt lóe, Ảnh Hoàng lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, chỉ thấy Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười với hắn, trong tay hiện lên tia sang bùa chú, một tờ bùa nổ mạnh trước mặt Ảnh Hoàng.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, nhà gỗ bị nổ tung, một cột khói bụi hình nấm bốc lên trên mặt nước, sợi dây bị lửa thiêu đứt, thuyền nhỏ lập tức theo sóng dạt về phía xa.
Chờ lúc Ảnh Hoàng phá vỡ lửa cháy đi ra chỉ có thể nhìn thấy thuyền nhỏ bị một con sóng cuốn lên đỉnh, sau đó bị lực nổ đẩy càng xa!
Ảnh Hoàng lạnh lùng chau mày, vung tay lên, gió bão bốn phía lập tức theo tay hắn gọi về, hướng gió thổi ra bên ngoài lập tức bị thay đổi! sóng cũng bắt đầu lùi trở lại bên ngày.
”Làm sao có thể cho ngươi chạy thoát?”
Ảnh Hoàng giẫm chân vào một mảnh tấm ván gỗ trôi trên mặt hồ, nương theo sức gió mà đi.
Hắn là Phong Linh thú trong “Ngũ linh”, dưới bàn tay hắn, há có thể để nàng thừa theo gió chạy trốn?
Mắt thấy sóng lùi lại gần tới chỗ hắn, thuyền nhỏ cũng từ từ lộ ra, Ảnh Hoàng mặt không chút thay đổi hừ lạnh một tiếng.
Song, lúc hắn tưởng hết thảy thuận lợi thì đột nhiên sóng dâng lên cao, một con rắn lớn màu đen chui ra khỏi hồ nước!
Cả người lớp vảy màu đen hàn khí lẫm lẫm, cứng rắn như đao! Trên đầu hình tam giác cực đại chỉ có một con mắt, mà trong ánh mắt lại có hình một đóa hoa hồng!
Grao...
Cự xà rống lên một tiếng với Ảnh Hoàng, trong ánh mắt mặc dù không phản chiếu được bóng hình hư ảo, song mười hai mũi tên nhọn màu đen từ ánh mắt bắn ra, chuẩn xác nhắm tới chỗ Ảnh Hoàng!
Thần thú!?
Ảnh Hoàng cả kinh, tốc độ mũi tên nhọn nhanh khủng bố, mặc dù hắn là Phong Linh thú nhưng vẫn chật vật tránh né, vẻ mặt khiếp sợ quay đầu lại liếc nhìn con rắn cực lớn kia, chỉ chốc lát cũng không trì hoãn, lập tức từ trong gió bỏ chạy.
”Muốn chạy trốn đi đâu?” Một giọng nói mị hoặc âm nhu vang lên, yêu dị đến mức khiến lòng người run rẩy.
Con rắn lớn há miệng, bên răng nanh sắc bén, nam nhân xinh đẹp mặc y phục đỏ lười biếng đứng, lạnh lùng liếc mắt Ảnh Hoàng bỏ chạy trong gió, tùy ý ngoắc tay, trong gió giống như đất mọc ra nhiều hạt mầm, đột nhiên nở ra rất nhiều đóa hoa màu đỏ!
Ảnh Hoàng bị trói lại, bóng dáng hư ảnh bị hoa hồng buộc vòng quanh, nhưng không thể mượn nguyên khí phong chạy trốn.
”Giấu nàng chỗ nào rồi? Nói ra, tạm tha ngươi một mạng.” Yểm đi ra khỏi miệng rắn, đạp hoa bay mà đến, xòe ô màu đỏ, đi giữa không trung như tản bộ trên sân vắng mà tới trước mặt Ảnh Hoàng.
Bị hoa hồng trói chặt lại nhưng Ảnh Hoàng lại chỉ thản nhiên liếc hắn, không mở miệng.
Khóe mắt nhìn về phía mặt hồ, giờ phút này gió lớn, trên mặt hồ lại có sương mù dày đặc, lúc con rắn lớn xuất hiện tạo ra sóng gió động trời nên thuyền nhỏ cũng không biết chạy đi đâu.
Tuy nhiên, trốn đi cũng tốt hơn so với rơi vào tay ma thú này!
Nguyên khí của Hoàng Bắc Nguyệt bị phong ấn, bởi vậy ngay cả Yểm cũng không nhận thấy nàng ở gần đó!
”Không chịu nói? Đại nhân luôn luôn có cách cho ngươi mở miệng“.
Yểm nghiêng thân thể, nhẹ nhàng phất tay con rắn, trong nháy mắt mấy mũi tên nhọn đen bay vụt xuống, đâm vào thân thể Ảnh Hoàng!
Ảnh Hoàng kêu thảm thiết, Yểm cười sung sướng.
Xa xa, xuyên thấu qua sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ sừng sững trên mặt nước, bóng dáng có vài phần quen thuộc......
”Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương?” Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, nàng rõ ràng nhận thấy hơi thở ma thú, mà Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương không phải thần thú cấp 12 sao?
Hơn nữa, nếu không nhớ nhầm thì xà vương bị nhốt ở chỗ Cây Bất tử, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Nhớ lúc đầu đi lấy rễ cây Bất tử chọc giận con Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương này, bị nó đuổi đến mức hồn phi phách tán, cuối cùng mạo hiểm trốn thoát trước miệng nó.
Song sau lúc chạy trốn, ánh mắt lạnh lạnh như băng cùng thù hận vẫn ám ảnh, hiện tại liền thấy rung mình.
”Còn có một con ma thú, khí tức này hẳn là Yểm.” Thiên Quỳ cả người ướt đẫm ngồi giữa thuyền, ôm hai tay, lạnh lùng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt rùng mình, hiện tại Yểm không phải Yểm trước kia, nhìn thấy hắn phải cẩn thận!
”Phong Liên Dực rất nhanh sẽ chạy tới, chúng ta đi!” Thu lại ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cầm mái chèo, nhìn hướng gió rồi khua chèo nhanh, dựa vào gió bão mà đi.
Phía sau chiến đấu kịch liệt, nhưng nàng không còn tâm tình băn khoăn. Trốn khỏi Phong Liên Dực không chỉ cần vận may cùng thực lực, mà còn cần cả dũng khí.
Bởi vì bọn họ thực sự quyết liệt với nhau.
Loại cảm giác còn khó hơn chịu so với giết nàng, nhưng đi tới bước này, nàng không có cơ hội lựa chọn.
Được nguyên khí Thiên Quỳ thúc đẩy, thuyền nhỏ rất nhanh rời xa phạm vi đại chiến, gió bão cũng dần dần nhỏ, quay đầu lại nhìn hồ nước mênh mông, căn nhìn không thấy trong chiến cuộc xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên trong không gian linh thú dao động, đúng là khí tức đám người Nến Đỏ đến gần rồi, Hoàng Bắc Nguyệt mừng rỡ trong lòng, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên bầu trời bao la, bóng dáng Băng Linh Huyễn Điểu phá tan tầng tầng mây bụi lao xuống.
Xem ra, thu được tin tức nàng truyền ra ngoài không chỉ có một mình Yểm.
”Chủ nhân!” Nến Đỏ ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, vươn tay nói với nàng “Đi lên!”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu không do dự, nơi này mau rời đi mới tốt. Nàng bắt lấy Thiên Quỳ, lưu loát nhảy lên Băng Linh Huyễn Điểu lúc nó dán mặt nước bay qua.
Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao, mây đen dày đặc che lấp, rất nhanh đã bao phủ hoàn toàn bóng dáng của họ.
Sau khi bọn họ rời khỏi mười phút, trên đầu thuyền phiêu diêu ở mặt hồ đột nhiên trùng xuống dưới một chút, bóng dáng Phong Liên Dực xuất hiện phía trên.
Đôi mắt màu tím nhạt yên tĩnh không có sóng, thản nhiên nhìn thuyền nhỏ trống rống, ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng.
”Ngươi trốn không thoát......”
Theo tiếng thì thào của hắn, phía sau đột nhiên nhấc lên một con sóng lớn, đầu sóng đập xuống chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lập tức bị lật, mà Phong Liên Dực lúc con sóng ập tới trong nháy mắt biến mất.
”Ha ha ha...” tiếng cười cuồng tiếu của Yểm xuyên thấu trong hơi nước, đi tới gần “Mặc kệ ngươi giấu Xú nha đầu ở đâu, đại nhân đều tìm được!”
”Yểm, ở trên đất Nước Bắc Diệu không phải chỗ cho ngươi kiêu ngạo như vậy!” Lệ Tà xuất hiện trong làn hơi nước, ngẩng đầu nhìn con rắn màu đen bị làn hơi nước mỏng che giấu.
Con mắt quỷ dị trên đầu hung thần ác sát nhìn chằm chằm bọn họ.
”Ta cứ kiêu ngạo, các ngươi làm gì được?” Yểm bừa bãi nói, liếc mắt Phong Liên Dực đang im lặng đứng thẳng một bên, khẩu khí vừa lạnh như băng, vừa lại mang theo vài phần xấu xa, “Xú nha đầu rất thích ngươi, nàng càng thích thứ gì, ta lại càng thích phá hủy!”
”Vậy phải nhìn các hạ có bản lĩnh đó hay không?.” Phong Liên Dực lạnh lùng nói, sương khói tiêu tán, hơi nước lắng đọng, trên bầu trời mây mở sương tan, mà bóng dáng của hắn cùng Lệ Tà lại biến mất.
Yểm hung hăng chấn động, nhíu chặt mày nhìn chung quanh, hừ lạnh nói: “Thoát rất nhanh!”
”Vị Tu La vương này đoạn tình tuyệt ái đúng không?” Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương đột nhiên lạnh lùng hỏi.
”A? Sao lại hỏi như vậy?” hai mắt Yểm thoáng sáng ngời, nhưng ngữ khí lại tản mạn không thèm để ý.
”Với thực lực của hắn, không đoạn tình tuyệt ái thì làm sao là đối thủ của ngươ?”
Yểm híp mắt, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Ý của ngươi là, hắn hiện tại không ở cùng Xú nha đầu?“.
Không biết vì sao, mặc dù Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương là thần thú tàn nhẫn khát máu như vậy cũng có thể thấy trong khẩu khí của Yểm có vị hả hê.
”Ở cùng? Hắc hắc......” Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương quỷ dị cười hai tiếng “Bọn họ gặp lại mà không đánh nhau đến sống chết thì coi như may mắn.”
”Không ngờ sự việc lại thú vị như vậy.” Yểm vỗ mạnh tay một chút “Vậy kế tiếp, ta chờ bọn họ diễn trò vì yêu mà giết nhau!”
Ô hồng nhẹ nhàng xoay tròn, Yểm cười yêu mỵ, giống như mười dặm hoa nở, làm người ta bất giác say mê.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều ****