Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 101: Chương 101: Võ Đài Luận Võ (5)




Tiêu Vận biết rõ tính tình đại tiểu thư của Tiết Mộng. Nàng được An Quốc công vô cùng sủng ái, là viên minh châu trong tay hắn, bởi vậy nàng đương nhiên sẽ trở nên kiêu ngạo rồi.

Nếu như để cho nàng đi tìm Hoàng Bắc Nguyệt gây phiền toái, có khi vị Đại tiểu thư hung hăng càn quấy này sẽ gây ra tai nạn chết người mất. Hiện tại Tiêu Vận không hy vọng Hoàng Bắc Nguyệt chết a. Nàng ta mà chết thì Tẩy Tủy Đan phải làm sao bây giờ.

Tiêu Vận gắt gao kéo Tiết Mộng qua một bên, tránh để nàng tìm tới Hoàng Bắc Nguyệt gây phiền toái.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa chậm rãi đi lên cầu thang vừa lục tung đống trí nhớ hỗn độn. Tiết Mộng là tiểu thư của An Quốc công phủ, là thân muội muội của Tiết Triệt, hai người tính tình cũng không sai biệt lắm, đều kiêu ngạo tự đại giống nhau, thích khi dễ kẻ yếu.

Lần này Tiết Triệt lại vừa có được Hồng Thù, sợ rằng hắn sẽ còn kiêu ngạo hơn nữa.

Bên trong Quốc Tử Giám phần lớn là đệ tử hoàng tộc, quý tộc đế đô, chỉ cần bọn họ không có thiên phú về Triệu hoán sư, Võ giả,.. thì cơ bản sẽ đến Quốc Tử Giám học tập thi thư lễ nghi, trị quốc an bang, cách hành quân tác chiến.

Sư phụ giảng dạy trong Quốc Tử Giám phần lớn là những vị học giả tài năng có uy vọng trong nước. Hoàng Bắc Nguyệt là lần đầu tiên tới, hơn nữa lại có Tiêu Dao Vương tiến cử, bởi vậy vừa vào cổng đã có người đặc biệt dẫn nàng đi gặp qua vài vị lão sư bên trong Quốc Tử Giám.

“ Giáo viên dạy đàn vốn là Thẩm viện sĩ nhưng hôm nay ngài bị ốm, bởi vậy hai ngày này sẽ do một vị lão sư khác dạy thay, quận chúa mời vào.” Người nọ có chút khom lưng, dẫn nàng vào một tòa biệt viện có hoa và cây cảnh sum suê.

Vài tiếng đàn “tranh tranh” truyền đến, hiển nhiên là có người đang thử cầm.

“ Tốt lắm, đứng lên đi.” Thanh âm ôn nhã thản nhiên vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác thanh âm này có vài phần quen thuộc nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Ánh mắt chuyển qua một gốc tử đằng la cũng vừa lúc thấy được một bạch y nam tử đang xoay người lại, một đầu hắc sắc trường phát khẽ phất phơ trong gió.

Giữa những cành tử đằng nhẹ nhàng lay động, đôi đạm tử mâu kia như hoàn toàn hút hết phong hoa tuyết nguyệt trong khoảng trời này.

(tử la đằng là cây này, rất đẹp đúng hơm ;) )

Trong lúc Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ngơ, chỉ nghe người kia cười nói: “ Bắc Nguyệt quận chúa tới a.”

“ Gặp qua tiên sinh.” Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép chào hỏi, ánh mắt lãnh đạm.

Phong Liên Dực nhìn nàng, trong mắt có chút mất mát xẹt qua, cười nói: “ Ngươi cũng đi học đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài.

Đông Lăng chạy theo, nhỏ giọng nói: “ Tiểu thư, hình như ngươi không thích người này lắm nhỉ ?”

“ Hắn không đơn giản như bề ngoài đâu, sau này nhìn thấy hắn thì cẩn thận một chút.” Tiếng đàn đêm kia như vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng sát phạt khí trên người hắn trong lần đầu gặp mặt, nàng cũng không hề quên a.

Ấn tượng của nàng về người này không tốt chút nào hết.

Đông Lăng gật đầu. Nàng hiện tại vô cùng sùng bái Hoàng Bắc Nguyệt. Mỗi câu Hoàng Bắc Nguyệt nói, nàng đều xem như chân lý mà ghi nhớ trong lòng, tuyệt không hoài nghi !

Trong chương trình học của Quốc Tử Giám có mười môn gồm cầm, kỳ, thư, họa, số học, binh pháp, lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung, văn sử, y học.

Đệ tử không cần phải học hết mười môn, chỉ cần chọn ba đến bốn môn mình thích là được.

Hoàng Bắc Nguyệt chọn bốn môn là cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp, y học, văn sử. Bốn môn này đa số đều là nam tử lựa chọn, mà cho dù có chọn cũng không dám chọn cùng lúc bốn môn khó khăn như vậy, đa số sẽ kết hợp với cầm kỳ thi họa mà thôi.

Hoàng Bắc Nguyệt chọn xong liền cầm bảng chương trình học của mình đi, hoàn toàn mặc kệ lão nhân tại bàn đăng kí đang muốn tiếp tục lải nhải.

Nàng có hứng thú với bốn môn học này, còn cái gì cầm kỳ thi họa, một chút tác dụng thực tế cũng không có. Nàng vốn cũng chẳng muốn làm khuê các tiểu thư, hiền thê lương mẫu gì gì đó.

Ý chí của nàng là bay lượn trên bầu trời cao kia, bễ nghễ nhìn thiên hạ.

Hôm nay môn học đầu tiên là cưỡi ngựa bắn cung. Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã đổi một thân kỵ mã y (đồ mặc khi cưỡi ngựa), tóc buộc lên cao, tư thế hiên ngang đi đến nơi học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.