“Vương xin yên tâm, bên ngoài giao cho chúng ta” Cát Khắc nghiêm túc nói.
Nguyệt Dạ mỉm cười, hiểu là tốt rồi.
”Tiểu Hổ, Chi Chi giao cho ngươi bảo vệ, không thể khinh thường biết không?” Nguyệt Dạ ngồi xổm xuống, dịu dàng vỗ vỗ đầu Tiểu Hổ.
Ánh mắt Tiểu Hổ có màu vàng thản nhiên, trên người bộ lông màu vàng cũng càng phát sáng. Gần đây Tiểu Hổ rụng lông rất nhiều, nhưng bộ lông mới mọc rất nhanh, hơn nữa bộ lông mới tất cả đều ánh vàng rực rỡ, rất chói mắt.
Chẳng lẽ Tiểu Hổ bắt đầu trưởng thành?
Có chút vui mừng vuốt lỗ tai nó, Tiểu Hổ cũng không nhìn nàng, kê đầu lên vai nàng trên vai “Ô” một tiếng.
Nguyệt Dạ cười nói: “Ta cam đoan lần này tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Chi Chi ghé vào lưng Tiểu Hổ, mở to hai mắt nhìn nàng.
Nguyệt Dạ cũng vuốt vuốt mặt nó, sau đó đứng lên, sắc mặt khôi phục lãnh khốc, đôi mắt kiên định cùng Nến Đỏ nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, bay vào bóng tối trong rừng rậm.
”Cát Khắc đại ca, cứ thế này liệu được không?” Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, A Tát Lôi lo lắng nói.
”Tin tưởng vương!” Cát Khắc hít sâu một hơi, xoay người đi tới trước mặt Ô Lạp, nói với người trông coi hắn nói: “Trông chừng kỹ hắn, không được để hắn tới gần Chi Chi!”
”Vâng!”
Ô Lạp ngước mắt lên, không phục trừng mắt nhìn hắn: “Chờ vương tử điện hạ khôi phục thành trước kia thì ngươi sẽ biết mặt!”
Mọi người khinh thường hừ lạnh, ngay cả Chi Chi cũng cười ha hả.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****