Phượng Nghịch

Chương 15: Chương 15: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (13)




Trên hành lang điêu khắc mẫu đơn đủ màu chập chờn tươi đẹp, tầng tầng màn vàng chập chờn, chuông vàng rung rung, bức rèm được kết từ bảo thạch khiến người hoa mắt. Ba người đứng ở ngoài điện hồi lâu cũng không thấy thông truyền, chỉ gặp cung nữ mặc áo gấm châu ngọc bưng khay vàng từ trong ra, thấy ba người, mặt không khỏi lộ vẻ xem thường, vênh cằm lên từ từ vào điện.

Thượng Quan Mạn một bộ địch y mỏng màu đỏ, phía trên búi tóc đơn giản dao động, huống chi trên mặt lại đắp thuốc, che giấu hơn phân nửa khuôn mặt. Cố Tiệp Dư cũng sớm đã dùng thường phục phi tần cũ kỹ, cho dù thiên sinh lệ chất (trời sinh), nếu đem so sánh với vẻ kim bích huy hoàng này, vẫn không khỏi rùng mình. Thù Nhi mắc cỡ cơ hồ vùi mặt vào trong ngực, mắt Thượng Quan Mạn nhanh chóng nhìn thấy, không khỏi nhíu mày.

Mặt trời dần dần cao, sắp đến đỉnh đầu, cung nữ bưng trái cây ướp lạnh lướt qua, trong điện thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sung sướng. Đã thấy một cung nữ máu thịt lẫn lộn bị hai nội thị thô lỗ ném ra dưới hành lang, răn đe bởi không giữ trinh tiết. Thù Nhi thấy thế lập tức sợ tới mức chuyển mắt: “Lại là cung nữ tư thông bị bắt gặp.”

Đứng một canh giờ, nội thị mới dương dương tự đắc thông bẩm: “Hoàng hậu nương nương triệu kiến.”

Trong điện sáng ngời, hoàng hậu thay phượng bào đỏ tươi, trên mũ phượng cao cao là cửu phượng ngậm châu ngồi trên giường vàng. Chiêu Dương dựa một bên, nói cười với Hà hoàng hậu, hai người tiến đến, cũng không liếc nhìn. Dưới tay chính là Tạ Quý Phi một thân cung trang màu đỏ. Chúng tần phi cùng ngồi đầy, đều là áo gấm châu ngọc, kim quang bốn phía, như đặt biệt đến xem chê cười hai mẹ con nàng.

Sau khi Cố Tiệp Dư thi lễ, Thượng Quan Mạn mới hướng chúng phi thỉnh an, hoàng hậu thoải mái “uh” một tiếng, hai người mới ngồi xuống.

Hoàng hậu cùng phi tần rảnh rỗi nói chuyện phiếm, hai người đến làm như cũng không tạo nên chút cho gợn sóng. Thượng Quan Mạn lại biết, từ khi hai người các nàng vào, những ánh mắt kia nhìn hai người giống như nhìn côn trùng đáng ghét, đuổi mãi cũng không đi.

Không biết Tạ Quý Phi đang kể truyện cười gì, khiến chúng phi đều che môi mỉm cười, nàng lại xoay chuyển lời nói, làm như ân cần: “Đứa nhỏ Lâm Quan này mặt sao thế.” Một đôi mắt đẹp của nàng nghiêng nhìn Cố Tiệp Dư, vẫn vừa vặn cười: “Xem Bổn cung thật là, đã quên Cố muội muội đã mất giọng, không nói được nữa.”

Thượng Quan Mạn phút chốc nắm tay, Cố Tiệp Dư âm thầm thò tay qua, chỉ đem nắm tay xiết chặt của nàng nắm ở trong tay, vỗ nhè nhẹ. Thượng Quan Mạn mới chậm rãi nới lỏng tay. Đúng lúc Hoa Dương từ sau lưng của mẫu thân nàng nhìn qua, nhìn đến vết thương trên mặt nàng, nhìn có chút hả hê lầm bầm một tiếng: “Đáng đời!”

Thượng Quan Mạn ngước mắt lạnh lùng nhìn lại, Hoa Dương co rụt cổ lại, nói cũng không dám nói. Tạ Quý Phi cảm thấy nữ nhi kỳ quái, không khỏi âm thầm tức giận, thầm nghĩ ánh mắt nha đầu kia lạnh lùng mãnh liệt, xoay mặt mỉm cười với Hoa Dương: “Hôm nay sao không thấy con ôm Ly Tử.” Ngay sau đó liền giải thích với Hà hoàng hậu: “Đứa nhỏ này cực kỳ yêu mến sủng vật kia, buổi tối ngủ cũng không rời tay.”

Hà hoàng hậu giống như hào hứng: “A? Yêu mến đến như vậy, hẳn là thứ tốt, sao không ôm đến cho mọi người đánh giá.”

Tạ Quý Phi uốn con mắt lên cười hỏi Hoa Dương: “Ly Tử của con đâu.”

Hoa Dương không khỏi liếc mắt Thượng Quan Mạn, nói: “Bị nàng ta đâm chết rồi.”

Tạ Quý Phi tươi cười sâu sắc: “Đứa nhỏ này xem thường mẫu thân tuổi già nghễnh ngãng, thanh âm nhỏ như vậy, ai mà nghe được.”

Hoa Dương mạnh mẽ đứng dậy chỉ vào Thượng Quan Mạn lớn tiếng nói: “Bị nàng đâm chết.”

Cuối cùng, tất cả ánh mắt giống như hồng thủy dã thú tụ lại hướng đến.

Hà hoàng hậu nở nụ cười: “Lâm Quan, đây cũng là ngươi không đúng, có thể nào lại ăn hiếp muội muội.”

Thượng Quan Mạn lại nắm quyền, hồi lâu mới hạ mắt nói: “Mẫu hậu cho bẩm, nhi thần đâm chết Ly Tử, thật sự là vì tốt cho Hoa Dương muội muội.” Trên mặt nàng có thương tích, mỗi một chữ nói ra tựa như kim đâm, nhưng lại có vững vàng, câu chữ rõ ràng, làm cho trong tai người ta thoải mái.

Tạ Quý Phi nghe vậy cười nhạo: “Ngươi nói rõ một chút, sao lại vì tốt cho nàng, hôm nay ngươi nói không được, Bổn cung quyết không tha cho ngươi.”

Thượng Quan Mạn chậm rãi mở miệng: “Nhi thần từng xem qua một quyển sách cổ, có nói Ly Tử liếc người, không may mắn.” Mọi người nghe vậy đều cả kinh, trong nội cung đối thuật bói toán có phần hợp ý, đối với lời đồn đãi không may mắn càng tránh vẫn còn không kịp. Nếu Ly Tử quả thật không may mắn, đã chết cũng không sao.

Hoa Dương lại trợn mắt quát: “Nói bậy, Ly Tử của ta sao không may mắn, dựa vào cái gì ngươi nói không may mắn, nó liền không may mắn.”

Thượng Quan Mạn từ đầu đến cuối chưa liếc nhìn nàng một cái: “Ly Tử, ly trong ly biệt. Liếc người, tức có tang.” Lúc này nàng mới ngước mắt xem nàng: “Thập nhị muội biết ngụ ý của nó, còn có thể ôm nó cùng ngủ sao, chó trắng khắc phu, nếu như sau này muội muội gả đi, phò mã này....”

“Câm mồm!”

Tạ Quý Phi một tiếng cắt đứt, ngăn cản nàng nói tiếp, ánh mắt nghiêng nhìn, khí thế bức người: “Mặt ngươi đã xảy ra chuyện gì, nếu như chuyện đó là thật, thật sự là vậy, há có thể tự phá hủy dung mạo.”

Thượng Quan Mạn lại cùng với Cố Tiệp Dư thi lễ thật sâu đối với Hà hoàng hậu: “Mẫu hậu cho bẩm, từ xa xa mẫu thân thấy Hoa Dương muội muội, diễm lệ cực kỳ, thử hỏi trong nội cung này ai có thể có xinh đẹp như thế, liền cho rằng là Chiêu Dương tỷ tỷ.” Nàng dừng lại, rõ ràng nhìn đến khóe môi Hà hoàng hậu và Chiêu Dương trầm xuống. Hoa Dương nghe có người khen nàng tươi đẹp giống Chiêu Dương, sao còn có thể nhận thấy thâm ý trong đó, đúng là cao hứng dị thường, chỉ có Tạ Quý Phi tâm động, lạnh lùng liếc qua Thượng Quan Mạn.

Thượng Quan Mạn tiếp tục nói: “Thần đem việc Ly Tử không may mắn nói với mẫu thân. Mẫu thân trách cứ nhi thần lỗ mãng, khiển trách nhi thần nên trước tiên thông báo mẫu hậu, để người định đoạt. Nhi thần tuy là ý tốt, mẫu thân lại cảm giác rốt cuộc cũng do nhi thần giết Ly Tử, tức thì đâm khuôn mặt nhi thần bị thương để tạ tội.” Nói rồi, cùng Cố Tiệp Dư cúi đầu thật sâu.

Cơn tức trong ngực khiến Tạ Quý Phi càng thêm nặng, tức giận mở miệng: “Nói xằng nói bậy!”

Hà hoàng hậu nhàn nhạt nhìn về phía Tạ Quý Phi, cười nói: “Thì ra là hiểu lầm, Ly Tử sao có thể lại là của Chiêu nhi.” Chiêu Dương cũng cười: “Ta đương nhiên sẽ không đi nuôi loại súc sinh không may mắn.” Hoa Dương lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, không cam lòng kêu lên: “Chiêu Dương tỷ tỷ, muội là vì xả giận cho tỷ, tỷ sao lại nói giúp nàng ta.”

Tạ Quý Phi rùng mình một cái, muốn nói đỡ lời cho con, Hà Hoàng hậu đã nghiêm nghị trách mắng: “Làm càn, ngươi là thân phận gì, Chiêu nhi phải cần tới ngươi giúp xả giận sao!”

Hoa Dương sợ tới mức liền quỳ trên đất, trong đại điện giống như gió lạnh thổi lại, lập tức yên tĩnh, cắt đứt bầu không khí hoà thuận vui vẻ vừa rồi.

Cảm thấy không khí cứng ngắc, Hà hoàng hậu liếc nhìn Hoa Dương mỉm cười: “Nhìn ngươi đứa nhỏ này, mẫu hậu chẳng qua chỉ vui đùa cùng ngươi, dọa thành đến như vậy. Còn không mau dậy.”

Vạt áo Hoa Dương ướt đẫm, lo sợ đứng dậy.

Lúc này Hà hoàng hậu mới nhìn về phía hai mẹ con Thượng Quan Mạn: “Tuy là hiểu lầm, nhưng Lâm Quan cũng đã làm Hoa Dương sợ hãi, Bổn cung phạt ngươi quỳ hai canh giờ, ngươi có đồng ý không?”

Thượng Quan Mạn nội tâm phát lạnh, vẫn cười nhạt, quả thật hoàng hậu sẽ không khinh địch mà buông tha các nàng như vậy. Nhưng nàng cả người bị thương, sao có thể quỳ hết được hai canh giờ này, Cố Tiệp Dư thẳng người muốn cầu tình, Thượng Quan Mạn nặng nề giữ chặt ống tay áo nàng, nàng tuyệt không cho phép mẫu thân trước mặt Hà hoàng hậu lộ nửa điểm tư thái hèn mọn nữa, cúi người tạ ơn: “Tạ mẫu hậu phạt nhẹ.”

Đứng dậy liền muốn ra điện, Hà hoàng hậu bất ngờ nói: “Chậm đã, trên mặt ngươi có vết thương, cho thái y xem thử rồi đi cũng không muộn.” Sớm có người truyền thái y tiến đến, đợi hắn tỉ mỉ xem vết thương, Hà hoàng hậu mới hỏi: “Như thế nào.”

Thái y run rẩy quỳ trên đất, trả lời: “Nương nương cho bẩm, vết thương trên khuôn mặt Điện hạ rất nặng, chỉ sợ.... vết sẹo khó tan.”

Trong nội tâm Thượng Quan Mạn và Cố Tiệp Dư lập tức chợt lạnh, chỉ thấy Chiêu Dương mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh đã che lại, Hà hoàng hậu hơi tiếc hận: “Vậy thì thật là đáng tiếc.” Thượng Quan Mạn như muốn cắn đứt đầu lưỡi, nặng nề dập đầu đi ra đại điện, xách váy quỳ xuống chỗ không có mái hiên, lưng thẳng tắp.

Hà hoàng hậu nhẹ giọng cười, đưa tay đỡ Cố Tiệp Dư: “Cố muội muội nhanh đứng dậy.” Lại phân phó nói: “Còn không đem trái cây mới ướp lạnh lấy ra cho Tiệp Dư nếm thử.” Khối băng trong mâm vàng sáng long lanh, quả ô liu tươi đẹp ướt át. Cố Tiệp Dư hoảng sợ bốc lên một trái, chất lỏng lạnh buốt dính trên tay, như một thanh kiếm đâm vào trong lòng.

Cung nữ bên người tiến lên nói nhỏ tại bên tai Chiêu Dương, Chiêu Dương đỏ mặt cười, đứng dậy đi ra điện.

Cung nữ nói với nàng, Hách Liên Du đã qua hành lang gấp khúc, hướng về phía này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.