Tuấn mã chạy vụt lên, vượt qua, bỏ rơi, lại chạy vụt lên... Ánh nắng trắng sáng chói mắt, mắt nheo lại duy gặp bóng dáng tráng kiện của hai người. Hai người cưỡi ngựa vô cùng tốt, lại chưa chạm một cái chướng ngại vật nào trên đường, lại đều là nhân trung chi long, tướng mạo tuấn mỹ, thân hình thon dài, động tác liên tiếp mây trôi nước chảy. Các hoàng tử xa xa trông thấy đều là trầm trồ khen ngợi, ngược lại những cung nữ xem, mỗi người mặt phấn hàm xuân, si ngốc kiễng chân mà trông.
Thái Tử Phi và Chiêu Dương đều là mặt đỏ tới mang tai ngồi trong ngực hai người, ngồi lâu, mới phát giác lưng ngựa xóc nảy dị thường. Hai người được nuông chiều từ bé, da thịt non mềm đâu phải chịu khổ sở thế này. Thái Tử Phi mặt đỏ chuyển trắng, giây lát chóp mũi trắng noãn lại chảy mồ hôi, Chiêu Dương nhịn không được, nhẹ a một tiếng.
Hách Liên Du lại giống như không nghe thấy, tươi cười chắc chắc thâm thúy, chuyên chú nhìn thẳng phía trước, Chiêu Dương có chút cắn môi, đột nhiên “Ai nha” một tiếng, giương cánh tay vòng ở eo Hách Liên Du, hơi thở dương cương của nam tử thấm mũi, sắc mặt nàng chỉ có một tầng thâm sâu.
Hách Liên Du nhíu mày, giọng điệu không đếm xỉa tới theo gió mạnh rót vào trong tai: “Điện hạ không sao chứ?”
Chiêu Dương sợ hãi xấu hổ, trực tiếp hô đau: “Thiếp đau không nhịn được.” Hai tay vuốt ve càng chặt, động tác Hách Liên Du chậm lại, đã chậm một bước, thái tử vượt lên đầu.
Mọi người ở đích thấy Hách Liên Du chậm một bước, không khỏi kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra.” Nhìn kỹ chỉ thấy Chiêu Dương yếu kém vô lực tựa trong ngực Hách Liên Du, nước mắt rơi rơi, làm cho Hách Liên Du khó có thể giục ngựa. Ngũ hoàng tử tức giận phất tay áo: “Chiêu Dương này, cũng không nhìn một chút lại ngay lúc này!”
Tứ Hoàng Tử mỉm cười: “Bát muội kim chi ngọc diệp, thân thể tất nhiên là nhu nhược chút ít.”
Ngũ hoàng tử cười nhạo nói: “Cái gì nhu nhược, ta xem là nắm lấy cơ hội khó được...” Ánh mắt hắn co rụt lại, mới ý thức tới cung nữ sát người của Chiêu Dương đang ở bên, không khỏi im miệng, ngu dại nhìn qua chỗ Hách Liên Du, thấy Hách Liên Du chậm lại, lo lắng đến mức dậm chân.
Xa xa thấy Hách Liên Du đột nhiên ghìm ngựa ngừng lại, mọi người lập tức hỗn loạn một hồi, chỉ trong thời gian chớp mắt một cái, thái tử đã bỏ xa Hách Liên Du. Thái tử nhíu mày quay đầu nhìn hắn, phì một tiếng cười, nghiêng thân lại thúc ngựa nhanh hơn, sắc mặt Thái Tử Phi càng lúc càng trắng, hắn cũng không phát hiện một chút nào. Mọi người ngờ vực vô căn cứ bất định, thở dài liên tục, chỉ thấy Hách Liên Du cúi đầu tại bên tai Chiêu Dương nói cái gì đó, Chiêu Dương mắc cỡ chỉ áp vào trước ngực hắn, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, lại không thốt một tiếng nào nữa.
Hách Liên Du khẽ quát một tiếng “Giá” rốt cuộc đuổi theo.
Mọi người kìm lòng không được ủng hộ: “Hay!”
Rất nhanh sau đó hai người chạy song song nhau, thắng bại đã là chỉ mành treo chuông.
Tất cả mọi người ở đây đều nín hơi mà đợi. Hai người liên tiếp vung roi ngựa, chỉ nghe tiếng gió phần phật, tiếng roi quật mông ngựa bình bịch.
Tới gần, Thượng Quan Mạn bỗng nhiên mười ngón đan lại, khớp xương nắm tay trở nên trắng. Nàng cảm giác đau không chịu được. Nàng kỳ vọng ai thắng, lại kỳ vọng ai thua, nhất thời mờ mịt, chợt nghe mọi người sôi trào. Giương mắt mới gặp còn chướng ngại vật cuối cùng trên đường, cánh tay Hách Liên Du vụt một roi, con ngựa tung bốn vó bay lên không, xiêm y tung bay phần phật, chỉ cảm thấy đẹp mắt khó có thể nhìn thẳng. Bốn vó lướt qua tới đích, trong nháy mắt bỏ lại thái tử rất xa. Thái tử lại nhanh chóng kìm lòng không được hãm ngựa chậm lại.
Hắn bỗng dưng kéo cương quay đầu, gió mạnh phần phật, tuấn mã hí vang, mặt trời rực rỡ, ở sau lưng hắn chiếu tới, chiếu sáng hình dáng thâm thúy hữu lực của hắn, cứ như thần.
“Hay!”
Mọi người vỗ tay hoan hô chạy đi, dẫn hắn đến giữa. Thái tử chậm rãi giục ngựa dạo bước mà đến, nhếch môi mỏng cười nói: “Tử Thanh thật xinh đẹp.” Nụ cười kia lại cứng ngắc.
Hách Liên Du cực bình tĩnh gật đầu: “Đa tạ Điện hạ.”
Thái tử “Hừ” một tiếng, xoay người xuống ngựa mang theo Thái Tử Phi xuống, chúng cung nữ liền hoàn hồn, đều vội đỡ lấy Chiêu Dương. Chiêu Dương đã vô lực tê liệt ngã xuống trong ngực Hách Liên Du ở dưới ngựa.
Sắc mặt Thái Tử Phi cực kỳ tái nhợt. Hai đầu gối vẫn đứng thẳng tắp, độc lập bên cạnh. Thượng Quan Mạn nói với cung nữ bên người Thái Tử Phi một tiếng: “Đi vắt khăn.”
Hồi lâu lại không có tiếng hồi đáp, sắc bén nhìn lại, cung nữ đang nhìn qua Hách Liên Du đứng ở trong đám người, ngây dại. Con mắt Thượng Quan Mạn quét qua, cuối cùng cung nữ mặt đỏ ửng khắp qua bên tai, tiếng yếu ớt như muỗi nói: “Vâng” rồi che mặt đi.
“Tam ca.”
Thanh âm nàng mềm mại dễ nghe, làm cho lòng người bỗng dưng nóng lên, mặt thái tử có xấu hổ, lại không muốn nhìn thẳng nàng. Thượng Quan Mạn chỉ là mỉm cười: “Ta và hoàng tẩu xuống dưới nghỉ tạm một lát.”
Thái tử thấy nàng tươi cười cũng không có ý nhạo báng, lại thập phần ấm áp, trong nội tâm hơi thích, trong tay áo không tự giác cầm chùm tua đỏ, rồi lại cảm giác không vui, hàm hồ “Ừ” một tiếng, sắc mặt không thay đổi.
Ngũ hoàng tử thấy thái tử muốn đi gấp, ỷ vào rượu còn sót lại ồn ào: “Không được không được, cuộc đua này thắng rất không thú vị, Tam ca nguyện thua cuộc, phải thắng mới đúng.”
Thái tử ngược lại chẳng hề để ý quay đầu lại: “Tử Thanh muốn cái gì, nói với cô là được.”
Hách Liên Du cười nhạt: “Nào dám đòi Điện hạ ban thưởng ”
Thái tử bực bội mở miệng: “Nếu ngươi mở miệng nói với cô, cô còn đổi ý sao.”
Ngũ hoàng tử cũng cười ha ha: “Tam ca đã nói hùng hồn như thế, Tử Thanh ngươi nên cẩn thận suy nghĩ mới đúng.” Duy gặp Hách Liên Du nheo mắt, giống như cười mà không phải cười, lại làm như thuận miệng nói: “Vi thần thấy chuỗi ngọc của Điện hạ cũng không tệ, chẳng hay ban cho vi thần được không.”
Thượng Quan Mạn nguyên bản đỡ Thái Tử Phi đi chỗ khác nghỉ tạm, nghe vậy bước chân đột ngột dừng lại nhíu mày. Thái Tử Phi cũng không nghe được, chỉ kinh ngạc nhìn nàng. Nàng mỉm cười, giấu thần sắc tiếp tục đỡ nàng đi xa.
Thái tử khẽ giật mình, mới thấy chùm tua đỏ nắm trong tay chẳng biết lúc nào lộ ra ngoài tay áo, cẩm y xanh thẫm, nổi bật lên màu đỏ như ánh sáng trong nước, nhịn không được liền hung hăng nắm chặt, lạnh lùng chằm chằm hướng Hách Liên Du. Ngũ hoàng tử không rõ ý tưởng giễu cợt: “Tử Thanh, ngươi cũng quá nhỏ nhặt, chỉ muốn cái chuỗi ngọc của Tam ca....” Bỗng dưng phát hiện sắc mặt thái tử phẫn nộ, cuối cùng không lên tiếng.
Thất hoàng tử tao nhã cười mở miệng: “Chuỗi ngọc này chỉ sợ là vật Tam ca yêu mến, quân tử không đoạt đồ mà người ta thích, Tử Thanh ngươi sợ là xin sai rồi.”
Hách Liên Du kinh ngạc nhíu mày, cười nói: “Nếu là như vậy, ngược lại vi thần cần bồi tội mới phải.”
Thái tử lại bị đâm trúng chỗ hiểm, chợt cảm thấy chuỗi ngọc phỏng tay, hung hăng ném qua: “Cầm lấy đi!” Cũng không quay đầu lại đi nhanh.
Chúng hoàng tử hai mặt nhìn nhau, Thất hoàng tử cũng kinh ngạc: “Chẳng lẽ là ta nói trúng sao?”
Hách Liên Du nắm chùm tua đỏ cười yếu ớt: “Chỉ sợ là nói trúng rồi.”
“Vậy ngươi còn muốn lấy......”
Thoáng nhìn thần sắc Hách Liên Du hiểu rõ, Thất hoàng tử hối tiếc vỗ cái trán: “Tử Thanh, ngươi hại ta.” Chúng hoàng tử cười ha ha: “Khó được thấy thất đệ cũng có thời điểm lỗ mãng.”
“Cút ngay!”
Chiêu Dương nổi giận đùng đùng về điện, nô bộc trong điện sợ tới mức liên tiếp lảng tránh, có cung nữ bưng canh tĩnh tâm lên, nàng một tay hất ra, thảm đỏ trải trên mắt đất bỗng trở nên bừa bãi.
Chiêu Dương hận đến cắn răng: “Mặc dù là tiện nha đầu bị hủy mặt, ta cũng cảm thấy nàng đang quyến rũ Tử Thanh.” Nàng một tay giật tiểu cung nữ quỳ gối một bên, trầm mặt nói: “Ngươi nói, hắn vì sao cố tình muốn chuỗi ngọc tiện nhân kia cho Tam ca?” Tiểu cung nữ nào biết việc trong đó, chỉ sợ tới mức lắc đầu liên tục. Chiêu Dương liền nhổ một cây trâm vàng đâm lên vai nàng: “Tiện nhân, ta cho ngươi quyến rũ hắn.” Tiểu cung nữ nước mắt liên liên, vốn lại không cam lòng khóc ra thành tiếng, thân thể đau run rẩy, máu chảy thấm phân nửa bả vai. Nội thị thấy thế liền đè lại nàng mang xuống. Đại cung nữ Lan Tịch bên cạnh cũng khuyên: “Điện hạ đừng giận tổn hại thân thể.”
Chiêu Dương hung hăng quăng trâm vàng dính màu: “Các ngươi nghĩ biện pháp cho ta!”
Lan Tịch cười nói: “Điện hạ đừng vội, biện pháp vẫn có.” Chiêu Dương tức nói: “Còn không mau nói.” Lan Tịch mỉm cười, nói: “Lâm Quan Đế Cơ này sớm đã đến tuổi gả chồng, theo lý sớm nên gả đi. Hoàng hậu nương nương nhất thời chưa để tâm đến, mới trì hoãn đến giờ. Điện hạ nếu muốn trừ bỏ họa lớn trong lòng, liền tìm người đem nàng gả đi là được. Hách Liên Đại nhân giống như thần tiên, còn có thể muốn tàn hoa bại liễu sao?”
Chiêu Dương lập tức nét mặt tươi cười, nằm nghiêng trên giường gấm khanh khách cười không ngừng: “Ta muốn làm cho nàng gả cũng gả không vui vẻ gì.” Thích thú phân phó: “Đi, tìm ngoại thần háo sắc vừa già vừa xấu, ta muốn chọn phò mã tốt cho muội muội tốt của ta.”