Phượng Nghịch

Chương 43: Chương 43: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (14)




Thấy điều khác thường, nàng đột nhiên ngẩng mặt lên. Tay thái tử đang đưa qua lập tức dừng lại giữa không trung, cách tai nàng khoảng một ngón tay, nàng kinh ngạc nhìn thẳng hắn, hắn cũng trợn mắt há hốc mồm, chợt như bị bỏng rút tay lại, lúng túng nói: “Ta....”

Nàng lại “phì” cười ra tiếng, nghiêng đầu tháo đôi khuyên tai san hô ngọc trên tai xuống, ánh sáng đỏ thẫm làm nổi bật lòng bàn tay như ngọc, nàng cười nói: “Tam ca hình như thích hoa tai này.”

Thái tử cổ quái “Uh” một tiếng, hoảng loạn nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của hoàng tẩu muội, ta thấy muội đeo đẹp, bỗng nghĩ rằng nếu là nàng ấy đeo, không biết có như muội hay không.”

Nàng hơi kinh ngạc: “Sinh nhật sao, hoa tai này lúc ta rãnh rỗi làm chơi, nếu Tam ca thích, ta sẽ làm một đôi tặng cho Tam ca.” Thái tử vội lấy đôi hoa tai từ trong tay nàng: “Không cần, cái này cũng đã rất đẹp rồi.” Hắn chậm rãi cầm, nắm chặt ở lòng bàn tay, kim bạc sắc nhọn đâm vào da thịt, đã rất đau rồi nhưng hắn vẫn còn cảm thấy chưa đủ.

Thái Tử Phi vào điện, liền thấy thái tử đang lục tung mọi thứ, bọn người hầu chung quanh câm như hến, ánh mắt quét qua, mọi người như được đại xá lui xuống. Thái tử cảm thấy nàng đến, ngẩng mặt, mồ hôi rịn ra trên trán, mở miệng hỏi: “Chiếc hộp vàng của ngươi đâu?”

Trong nội tâm Thái Tử Phi kinh ngạc, lại hỏi: “Cái mà Điện hạ đã tặng cho nô tì sao?” Nghĩ rằng hắn đối tốt với nàng, sắc mặt dần trở nên nhu tình, liền lấy ra từ trong cái tủ sơn đen khảm ngọc, quả là làm từ vàng ròng, ở trên khắc phượng đùa hoa mẫu đơn rất sống động. Thái tử giật lấy, mừng rỡ như điên: “Chính là nó!” Đôi mắt phượng chỉ lo quan sát chiếc hộp, vẫn không nhìn nàng, chỉ nói: “Hộp này cô lấy để dùng, sau này sẽ tặng ngươi một cái tốt hơn.”

Hộp bắn hào quang bốn phía, chiếu lên gương mặt tuấn lãng của hắn, chỉ cảm thấy gương mặt như trăng thu. Thái Tử Phi đang thất thần, chỉ biết cười khổ, sau một lúc mới đáp: “Điện hạ tặng nô tì cái gì, nô tì đều thích.” Hắn lại giống như để hết tâm tư trên hộp, nàng kinh ngạc đứng lặng, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn một mình hắn, cuối cùng hắn cẩn thận đem hoa tai xâu san hô giấu vào trong hộp, như cất giấu bí mật của mình vào chỗ sâu nhất. Đứng dậy, cất vào ngăn cuối thấp nhất trong tủ.

Đến buổi trưa, nàng vẫn đóng cửa điện, La cô chỉ cho rằng nàng nghỉ trưa, cũng không quấy rầy nàng. Nàng âm thầm xuất cung, gọi một cỗ xe trâu, đi mấy dặm đường, quả nhiên thấy Hồng Phi đang ở tiểu đình đợi nàng. Xe trâu ngừng, hắn đã vội đến trước mặt, thay nàng vén rèm, lên tiếng gọi: “Công tử.”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, Hồng Phi lại dẫn nàng tới trên xe ngựa sớm đã chuẩn bị trước, tự mình đánh xe đưa nàng đến kỳ xã.

Bánh xe lộc cộc lăn, khi thì nghe thấy tiếng roi quật, tiếng nói của Hồng Phi cũng cách rèm truyền tới: “Điện hạ bảo ty chức tìm bốn người, ty chức tìm được rồi, thân thể khoẻ mạnh, đơn độc một mình, xem của nặng hơn người, bản tính tà ác, thời buổi này lại không khó tìm.”

Thượng Quan Mạn khẽ nói: “Bịt kín hai mắt bọn họ, dẫn vào từ cửa sau, đừng để người ngoài nhìn thấy, cũng đừng để cho bọn họ biết được ý đồ của chúng ta, còn sau đó thì gi¬ao cho ngươi.”

Chỉ cảm thấy mình thần hồn nát thần tính, lúc lâu mới nghe Hồng Phi nói: “Ty chức đã hiểu.”

Nàng bỗng nhiên nở nụ cười: “Vì việc riêng của mình mà lấy mất tính mạng của bốn người, ngươi cảm thấy ta có quá vô tình hay không?”

Thanh âm Hồng Phi trầm thấp, nghe như gió thoảng qua: “Điện hạ đã nhân từ đủ rồi.”

Thật không?

Nàng nhẹ nhàng tựa vào thành xe, hàng mi dày che khuất thần sắc ảm đạm trên mặt, trong xe vẫn không một tiếng động. Hồng Phi cũng trầm mặc, chỉ nghe móng ngựa gõ nhanh, bánh xe lộc cộc quay vòng, tung lên từng đám bụi lớn.

Một lúc sau mới nghe nàng nói một tiếng: “Ta còn cần một người.”

Hồng Phi nghe không rõ, đành giảm tốc độ, xe ngựa cũng đã đi vào khu phố xá sầm uất, tiếng hỗn loạn không dứt bên tai. Ở chung đã lâu, cũng biết tính tình nàng thích yên tĩnh, chỉ sợ thanh âm náo loạn chung quanh làm cho nàng sinh ghét, liền quẹo vào ngõ, ung dung đi về phía trước.

Đang đến chỗ quẹo, chợt xông ra một người, con ngựa hoảng loạn hí vang, hai vó tung lên không. Thân thể người nọ cũng không nhanh nhẹn, liền bị móng ngựa hất tung lên tường, tựa như cỏ lau mềm ngã xuống đất. Con ngựa vẫn chưa bình tĩnh, thùng xe lập tức chấn động, bốn phía đều có chướng ngại. Hồng Phi cố gắng ổn định thân xe, khẩn trương xoay người: “Điện hạ, người không sao chứ?”

Giọng nói của Thượng Quan Mạn trong xe vẫn còn bình tĩnh, chỉ nói: “Đi xem người kia như thế nào?”

Hồng Phi trấn an con ngựa bình tĩnh lại, rồi mới cầm roi đi qua, cúi người xem xét thương thế của hắn. Sau lưng vang lên tiếng bước chân chạy vội. Hắn vội lách mình lui ra phía sau, đã thấy hai đại hán lưng hùm vai gấu, xách cổ áo người nọ lên khỏi mặt đất như xách con gà yếu, cười lớn: “Ông trời có mắt, ngươi muốn chạy cũng chạy không được.”

Hồng Phi mới thấy người kia một thân áo xanh, tóc đen rối loạn rủ xuống thân hình, lại nhìn khuôn mặt hắn, đúng là hít vào ngụm khí lạnh.

Người này, thật là đẹp.

Không có vẻ mạnh mẽ giống nam tử, so với nữ tử còn có âm nhu mỹ lệ hơn.

Chỉ thấy một đôi mắt đẹp hẹp dài chậm rãi mở ra, trong thoáng chốc như có ánh sáng ùa tới, đảo qua Hồng Phi, cặp môi đỏ mọng hé mở, cười ha ha: “Ngược lại nên cám ơn vị gia này, lại đưa ta về Địa Ngục.”

Hồng Phi bị ánh mắt của hắn quét qua, suýt nữa luống cuống, người này quả thật là nam tử sao, nhìn người như có thể có tất cả phong tình, nghĩ đến ý trong lời nói của hắn, có lẽ là mình làm xấu chuyện của người ta, liền chắp tay hướng hai hán tử: “Hai vị nhân huynh, có chuyện từ từ nói.”

Hán tử kia nghe vậy cười thâm thúy: “Chẳng lẽ ngươi cũng vừa ý hắn sao?”

Hồng Phi đỏ mặt: “Ngươi... Ngươi nói gì vậy!” Hán tử nói: “Ngươi cho hắn là thân thế trong sạch gì, chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi dùng để tiêu khiển.” Hắn quan sát quần áo trên người Hồng Phi, lặng lẽ cười: “Nếu ngươi muốn cũng được, đưa đây năm mươi lượng!”

Nam tử đồng bóng hắn đã từng nghe nói qua, từ trước đến nay đều trơ trẽn, rốt cuộc không còn áy náy với nam tử kia. Nghe vậy chán ghét chau mày, nhanh chóng quay trở lại xe.

Thượng Quan Mạn khẽ vén rèm, xa xa chỉ thấy hai hán tử đang nắm cái cằm trắng nõn của nam tử kia, ghì chặt thân thể kia lên tường, cười khinh miệt dâm loạn. Nam tử kia ngược lại giống như mặc người chém giết, nàng nhìn hắn hồi lâu, đang muốn bỏ qua, bỗng thấy hắn rũ mắt xuống, một tia hung ác phút chốc hiện lên.

Bỗng nhiên nàng nở nụ cười: “Hồng Phi, người đó, chúng ta sẽ mua.”

Hồng Phi kinh ngạc giương mắt, nghẹn giọng kêu lên: “Công tử......”

Khuôn mặt nàng trầm tĩnh, không hề giống như đang đùa giỡn: “Đi đi.”

Hồng Phi không cách nào, đành phải làm theo, hai hán tử lại đổi ý: “Năm mươi lượng vẫn ít.” Bọn họ nắm bắt phần cổ trắng nõn của nam tử kia cười xấu xa: “Báu vật này không phải tầm thường, dù sao cũng phải năm mươi cho một người.”

Hồng Phi tức giận lên: “Ăn cướp trắng trợn!”

Hán tử cười ha ha: “Gia không muốn, chúng ta sẽ tự hưởng vậy.”

Hồng Phi đang do dự, chợt nghe một tiếng cười sang sảng: “Cần, sao lại không cần.” Hồng Phi quay phắt đầu: “Công tử, há có thể cho bọn họ lấn lướt.”

Đã thấy nàng chắp tay đứng ở trên xe, áo trắng như tuyết, giống như thiên nhân: “Đưa cho bọn hắn đi, người này xứng đáng giá trăm lượng.”

Trên mặt nam tử kia hiện lên vẻ kinh ngạc, từ xa nhìn nàng, một lúc lâu sau môi mỏng đẹp mắt chậm rãi cong lên một đường cong vũ mị: “Chủ tử thật sự là có mắt nhìn, nô tài cam đoan, chủ tử sẽ biết được thế nào là vật đáng đồng tiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.