Ráng trời chiều dần dần nhạt đi, cuối cùng một vầng sáng chói lọi xuyên qua rèm kiệu, rơi xuống trên mặt hắn. Ánh sáng vàng làm cho con ngươi ánh lên thành vàng sáng long lanh.
Ánh mặt trời dần tắt, trong kiệu cuối cùng chỉ còn một màu đen tối, hắn chuyển mắt, nheo mắt nhìn nàng.
Ánh mắt kia, đột nhiên lại khiến cho nàng nhớ tới đêm gặp gỡ đầu tiên, mơ hồ lười biếng như con cáo rơi xuống trên người nàng. Nàng chỉ thoáng nhìn rốt cuộc vẫn khó có thể quên.
Đáng tiếc.... Nàng tự dưng cong môi, cuối cùng chua chát quay mặt đi.
Khóe môi hắn trầm xuống rất khẽ, chậm rãi mở miệng: “Không biết quý phủ của tiểu thư ở đâu?”
Nàng bỗng chốc cứng đờ... Hắn gọi nàng là tiểu thư, chợt nhớ rằng năm đó, trước khi đi, hắn gọi nàng là “Mỹ nhân hoa”. Không khỏi nhíu mày, hắn chẳng lẽ thật không nhận ra nàng, hay là... Nàng ngẩng mặt, chỉ là cười: “Đại nhân đang nói gì?”
Đôi mắt màu lam cô đơn của hắn lóe sáng, chỉ mỉm cười: “Thì ra tiểu thư đã quên.”
Trong lòng Thượng Quan Mạn bỗng nhiên chấn động: “Đại nhân.... nhớ ta.”
Hắn khẽ nở nụ cười: “Có thể nào không nhớ, người có can đảm khiêu chiến với ta không nhiều lắm.” Tiếng cười sung sướng như vậy, từ trong miệng hắn, là lần đầu tiên nàng nghe được, khoảng cách gần như vậy, như là mộng.
Nàng giật mình, cúi mắt chỉ là mỉm cười: “Khi đó còn ít tuổi lại lỗ mãng, khiến cho Đại nhân chê cười.” Lông mi dài như cánh chim, ánh sáng mờ ảo chiếu lên làn da như tuyết của nàng, làm cho hắn thất thần một hồi. Hắn khẽ dựa vào thành kiệu, trên thành kiệu hoa văn phức tạp, cảm giác đôi mắt hắn thâm thúy khó hiểu. Màn kiệu cuốn lên, trong mắt hắn bỗng xuất hiện một chút tình ý, như ánh sao sáng hiện lên.
Kiệu phu ngoài kiệu mở miệng cực thấp: “Thanh Đại nhân, bọn thuộc hạ nên đi đâu.”
Sắc mặt Thanh Thụy không chút thay đổi, chỉ nghe tiếng cười vui vẻ của Hách Liên Du trong kiệu, đã bao lâu rồi hắn chưa từng cười như vậy. Sau hồi lâu mới trầm giọng nói: “Hồi phủ.”
Đêm nay, nàng không thể đi đâu nữa.
Vén rèm nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối, bãi tha ma có người gác, chắc chắn là không thể quay về. Nếu như La cô thấy nàng một ngày chưa ra cửa, sinh nghi mà xông vào, hậu quả chắc chắn là không chịu nổi, nhất định phải nghĩ cách trở về mới được.... Bỗng nhiên nàng xiết chặt nắm tay: “Làm ơn đi về quý phủ của Cố Đại nhân Cố Nhân Minh.”
Hách Liên Du nhíu mày: “Tiểu thư là thiên kim của Cố Đại nhân?”
Cố Nhân Minh, Lại Bộ Tả Thị Lang, chức quan tam phẩm đương triều. Thê thiếp tất cả có bốn người, chính thất chính là nữ nhi của Trung Thư Thị Lang, thiếp không rõ, dưới gối có ba trai hai nữ.
Nàng biết rõ hắn chắc chắn sinh nghi, giải thích nói: “Sau khi cha ruột chết, mẫu thân mang theo thiếp vào Cố phủ, bởi vậy người ngoài không biết đến thiếp.”
Nàng giải thích một cách cẩn thận.
Hắn ý vị thâm trường “Uh” một tiếng, lại cười nói: “Người đời đều nói liệt nữ không lấy hai chồng, Cố phu nhân ngược lại thật khí phách.”
Liệt nữ không lấy hai chồng, nam tử có thể tam thê tứ thiếp, mà lại quá nghiêm khắc với nữ nhân.... Trong nội tâm nàng đột nhiên tức giận, giọng điệu mang theo âm hưởng trào phúng: “Không thể tưởng được Đại nhân cùng bọn họ là cá mè một lứa. Theo ý kiến của thiếp, chỉ cần mẫu thân và Cố Đại nhân tâm tâm tương tích, để ý tục lễ này làm gì?”
Hắn bất ngờ nhíu một cái, chẳng biết tại sao lại tức giận: “Nếu là tiểu thư, cũng sẽ làm như vậy sao?”
Nàng chậm rãi ngênh cằm lên, một đôi mắt trắng đen rõ ràng trực tiếp nhìn hắn, như ngọc nhúng nước, lạnh thấm người, bỗng nhiên cười khẽ: “Có gì không thể.”
Hắn bỗng nhiên nheo mắt.
Nhất thời không khí dường như đông cứng lại, hình như có tảng băng đến bên cạnh, chỉ cảm thấy cả cỗ kiệu như rơi vào hầm băng, cảm giác giống như đối mặt với Diêm Vương trong điện Diêm La. Kiệu phu bên ngoài cũng bỗng nhiên cảm thấy vài tia hàn ý, đang phân vân, chợt nghe Thanh Thụy nói: “Đại nhân, đến nơi rồi.”
Lúc này cỗ kiệu mới được đặt vững vàng xuống đất.
Hách Liên Du lạnh mặt đứng dậy, bóng người cao lớn tạo thành một cái bóng đen âm hiểm phủ trong kiệu. Thanh Thụy vén màn kiệu cho hắn, hắn khom người bước xuống kiệu, hơi quay đầu lại nói: “Cố công tử, xin mời.”
Phía sau lưng Thượng Quan Mạn một mảnh mồ hôi lạnh, bị gió ngoài kiệu thổi lạnh, lại rùng mình một cái. Lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn thấy cửa đỏ nguy nga, tuỳ tùng đứng thẳng, đèn lồng treo cao ở cạnh cửa, ba chữ “ Hách Liên Phủ” to và rõ ràng, lập tức bối rối. Hách Liên Du bước lên bậc thềm, cũng không quay đầu lại phân phó quản gia sớm đã bước ra nghênh đón: “Thay công tử thu dọn phòng khách, sáng mai đưa đến Cố phủ.”
Quản gia liên tục vâng dạ, nàng bước nhanh đến vươn cánh tay chặn đường hắn, ngước mắt nhìn lên: “Đại nhân, xin người đưa ta trở về ngay bây giờ.” Quản gia cả kinh che miệng, dám chặn đường Đại nhân nhà hắn, đây là người đầu tiên.
Hách Liên Du dừng bước xoay mặt nhìn nàng.
Khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới đèn thật là rõ ràng, hàng mi dày uốn cong, che rợp một đôi mắt long lanh, chỉ có cái bóng nhạt dưới mí mắt, cái mũi xinh đẹp, môi mỏng mềm mại ấm hương... Mắt lam của hắn bỗng nhiên nheo lại, chỉ đảo qua ở môi nàng, khóe môi bất giác khẽ cong: “Không phải muốn đánh cờ với ta sao, xin mời vào phòng.” Quay đầu không nhìn nàng nữa mà đi thẳng vào phủ, quản gia sớm đã ân cần hầu ở sau lưng nàng, cười tủm tỉm mở miệng: “Công tử, mời”
Nàng tức giận, hành vi của người này sao giống cường đạo quá.
Khói nhẹ lan tỏa như sương, trong phòng chỉ nghe tiếng vang khi hạ cờ. Hắn cầm cờ đen, tự động nhường nàng bốn con. Khí định thần nhàn, đầu ngón tay nàng cầm cờ trắng, không chút tính toán mà hạ xuống. Thỉnh thoảng vô cùng lo lắng liếc nhìn chung quanh, thật sự nàng phải ở chỗ này một đêm sao, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập cảnh giác, lập tức cúi đầu.
Một bàn tay thon dài gõ bàn cờ thanh âm buồn bực vang lên: “Tiểu thư nên hạ cờ.” Gần như vậy, cảm giác như gõ vào trái tim nàng làm tim nàng nảy lên, giương mắt chỉ thấy hắn đã thay một bộ áo màu trắng, nhàn nhã tựa trên chiếc gối màu lam. Tóc đen như gấm phủ một bên vai, chỉ như cười như không nhìn về phía nàng. Bất giác nàng ấn tay lên ngực, như muốn trấn an trái tim kinh hoàng, nàng “Uh” một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ, bỏ cờ xuống.
Hách Liên Du lười biếng cười: “Thật sự là thất lễ, lại vẫn không biết tên tiểu thư.” Nói rồi hạ cờ xuống, cờ đen thành thế, vây cờ trắng chật như nêm cối, Hách Liên Du mỉm cười liền lấy vài quân cờ trắng, ném vào trong hộp cờ, “Cốc” một tiếng, trong bóng đêm yên tĩnh tiếng vang cực kỳ thanh thúy.
Thượng Quan Mạn cười nói: “Thiếp tên là Cố Mạn.” Mắt vẫn không chớp đã lấy đi vài quân cờ đen.
Hách Liên Du buồn bực cười, nói: “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Nàng nhẹ nhàng ngước mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn một lát rồi chớp mắt, chợt rủ xuống, thực sự không tự giác cong khóe môi: “Đại nhân cũng không thua kém, rốt cuộc vô độc bất trượng phu.”Nụ cười châm biếm tự nhiên lộ ra như vậy, quả nhiên là lông mày kẻ đen như núi ngang. Tóc đen đậm nhuộm khói xuân, ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, làm cho hô hấp người ta cứng lại. Hắn càng vui vẻ, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, nhất thời lại quên dời đi.