Nghĩ rằng vẻ mặt của nàng quá mức khiêm tốn lễ độ, Hoàng đế chợt cười, khó có được vẻ hiền hòa: “Chiêu nhi đến tuổi gả chồng rồi, chắc là ngươi cũng vậy, năm nay được....” Hắn cau mày trầm tư, tựa như cẩn thận nhớ tuổi của nàng, Thượng Quan Mạn bình tĩnh nói: “Hồi phụ hoàng, nhi thần đã mười bảy.” Hoàng đế “Uh” một tiếng, cười nói: “Đúng là nên gả rồi, có người trong lòng hay không?”
Ngôn ngữ của Hoàng đế ôn hòa, có vẻ đương nhiên của một người cha hiền, nàng lại chỉ cảm giác đáy lòng phát rét, trong cổ không phát ra được thanh âm nào. Lúc này một ánh mắt lành lạnh của Hoàng đế đưa tới, nàng đột nhiên kinh hãi, nói: “Hồi phụ hoàng, không có.”
Hoàng đế cười nói: “Ngươi cảm giác Tử Thanh như thế nào, ngay cả Chiêu Dương đối với hắn cũng xiêu lòng không dứt ra được.” Trên mặt hắn tỏa ra vẻ ấm áp, dường như đang cười.
Thân thể của nàng cũng đột nhiên run lên, thử dò xét nàng như vậy, là ý gì, càng cảm thấy khó hiểu. Gạch vàng đen trên đất chứng giám, tối om tựa như trông không đến cuối, đèn cung đình như sao kia chỉ cảm thấy sáng rực rỡ chói mắt, thân thể cơ hồ chống đỡ không nổi, đầu óc vô tri vô giác, ngực như bị chặn lại thật khó thở, nàng chỉ cảm thấy một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo treo ở trên cổ, sâu kín đâm vào trong xương, cắn răng nói: “Nhi thần chỉ gặp mặt vị Đại nhân kia một lần, sao có thể nói là lưu luyến trong lòng.” Nhớ lại lần ở ngự hoa viên tin đồn đã sớm lan truyền, có lẽ cũng không gạt được, không bằng hào phóng thừa nhận, tuy là nghĩ như vậy, vẫn thấp thỏm.
“A?” Hoàng đế hơi tò mò: “Tử Thanh văn võ song toàn, lại trẻ tuổi, ngươi lại không thích sao?”
Nàng cúi đầu, nói thật nhỏ: “Tuy là toàn mỹ nhưng vẫn không phải của ta.”
Hoàng đế nghe vậy chậm rãi dựa người vào ghế ngồi, trên bảo tọa rồng vàng cỡi mây, khum móng dữ tợn, ánh vàng phản chiếu vẻ mặt bí hiểm của Hoàng đế, hồi lâu hắn mới cười: “Ngươi thật đặc biệt.” Ngay sau đó hỏi: “Ngươi từng đọc sách?” Thiên triều khen cô gái không tài mới là đức, vì vậy Đế Cơ trong cung chẳng qua chỉ biết vài chữ, cao thâm một chút liền cũng không muốn học. Hà Hoàng hậu là chủ hậu cung, biết chữ cũng rất chậm trễ, Đế Cơ nhỏ một chút, cũng không cho đến học đường.
Nàng mới nhớ tới những thứ này, âm thầm hối tiếc, nói thật nhỏ: “Chẳng qua là mấy câu có vẻ thú vị nên ghi nhớ kỹ.”
Hoàng đế lạnh nhạt trả lời một tiếng, mặt mũi đã lộ vẻ mệt mỏi, liền nói: “Trẫm mệt rồi, lui ra đi.”
Nàng nói: “Vâng” cúi người dập đầu, gắng chịu sự đau đớn trên lưng đứng dậy, cũng là một hồi choáng váng, thân hình nàng run run, liền nghe Hoàng đế xa xa nói: “Dìu Đế Cơ về điện.” Bên cạnh lập tức có người tới đỡ nàng, nàng cũng không biết lấy sức ở đâu ra để tránh xa những người đó, cắn răng tự mình ra cửa cung. Trước mắt là bóng đêm sâu thẳm, cung vàng điện ngọc liên tiếp, lại khiến trong lòng người phát rét, mơ hồ thấy trong bóng đêm một bóng người tuấn lãng, nhìn thật quen thuộc, bỗng nghe một nội thị cẩn thận nói: “E là Thánh thượng đã nghỉ ngơi rồi, lúc này Đại nhân cầu kiến......”
Trong đêm ánh trăng mờ tỏ, chỉ cảm thấy hai tròng mắt hắn thâm u như thú. Tào Đức đưa Thượng Quan Mạn về, nhìn thấy Hách Liên Du, quay trở lại chốc lát rồi lại khép tay áo ra ngoài, cười nói: “Đại nhân, Thánh thượng truyền ngài.”
Lúc này Hách Liên Du mới ngẩng đầu lên, bóng người thon gầy trong đêm khuya đón gió bước qua hành lang rồi mất hút. Tào Đức lại kêu một tiếng, hắn mới hồi hồn, sửa lại y quan vào điện.
Lại nghe tiếng bước chân cực nhanh sau lưng, nhịp tim như trống. Nàng cũng không nhịn tăng nhanh bước chân. Mãnh liệt cảm giác tay áo căng thẳng, thoáng chốc váy như hoa bay lên, trời đất xoay chuyển, hương bạc hà quen thuộc tràn đầy mũi. Hắn đã ôm ngang thắt lưng nàng lên, nàng nhỏ giọng gắt: “Ngươi điên rồi sao?”
Chưa đi ra ngoài Càn Khôn cung, khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng đế, nếu bị nhìn thấy.... Nàng không dám nghĩ, chỉ chống lại con ngươi thâm trầm của hắn, đêm lạnh như nước, thanh âm của hắn cũng là lạnh: “Kể từ ngày gặp nàng, ta chưa có khi nào bình thường.”
Nàng nhẹ nhàng quay đầu đi, tiên hạc thêu trước vạt áo hắn lộ rõ ràng, dính vào trên mặt vô cùng lạnh, trên má nàng lại nóng bỏng. Hắn ẵm nàng xuyên qua hành lang, chân vững vàng bước qua cửa cung, vẫn bước lên bậc đá bạch ngọc. Hai người vẫn không nói chuyện, chỉ nghe tiếng gió lướt qua búi tóc, nàng bỗng suy nghĩ, nếu vẫn cứ như vậy mà về....
“Điện hạ....” Thù Nhi thở hồng hộc đuổi theo, thấy Thượng Quan Mạn ở trong ngực Hách Liên Du, ngẩn người ra, ngay sau đó mặt đỏ bừng lên, sợ hãi thi lễ. Trên má Thượng Quan Mạn nóng bỏng, cảm thấy lúng túng, nhất thời không thể mở miệng. Hách Liên Du nhàn nhạt liếc qua Thù Nhi một cái, khẽ gật đầu, cũng không để nàng xuống. Thù Nhi yên lặng đi theo phía sau hai người.
Xuyên qua hành lang thật dài, chính là Thù Ly điện. Thù Nhi đột nhiên nhẹ nhàng kêu lên: “Đại.... Đại nhân.” Hách Liên Du cau mày, không kiên nhẫn nhìn nàng. Ánh mắt Thù Nhi lại nhìn Thượng Quan Mạn: “Nếu Đại nhân đưa Điện hạ trở về như vậy, chỉ sợ khiến Điện hạ khó xử.”
Thượng Quan Mạn mới nói nhỏ: “Thù Nhi nói phải, ngươi thả ta xuống đi.”
Hách Liên Du nhàn nhạt liếc nhìn Thù Nhi một cái, Thù Nhi như bị dọa kinh sợ, lạnh run co rụt lại, Thượng Quan Mạn giãy giụa muốn xuống đất, cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nói: “Đi thôi.”
Cổ tay bị giật mạnh trở về, nàng hơi kinh ngạc xoay mắt chớp mắt một cái, hắn đã cúi người hôn xuống. Cặp mắt Thù Nhi trợn to, che môi nhìn chằm chằm hai người. Hai bên hành lang cung năm bước là có một cái đèn cung đình, ánh đèn mềm mại vây lấy một thân hai người ôm nhau, tình cảnh kia, giống như bức họa.
Tiếng nói hắn vang ở bên tai thật thấp: “Nàng lại để cho ông ta làm như thế.” Trong bóng tối hơi thở của hắn trầm trầm, ánh sáng mềm mại làm dịu góc cạnh khúc xạ trên gương mặt thâm thuý của hắn, tựa như ánh sao trong bóng đêm, sáng tắt khó dò. Cánh môi nàng khẽ nhếch, hắn lại lui một bước, cảm giác ấm áp chợt biến mất, mơ hồ cảm thấy lạnh nhưng trên má lại nóng ran như đang đứng ở biên giới băng hỏa tương liên. Trong lòng đau khổ, nàng đứng bất động ở đó thật lâu, chỉ thấy hắn trầm mặt tiện tay ném cho Thù Nhi một vật. Trong đêm tối loáng một đường vòng cung sáng trắng. Thù Nhi cuống quít nhận ở trong tay, đưa mắt nhìn lên, là một bình sứ, thoáng có mùi thơm ngát làm cho trái tim cảm thấy ấm áp lại.
Ban đêm thanh âm Hách Liên Du trầm tĩnh như nước: “Cẩn thận phục vụ chủ tử nhà ngươi.”
“Vâng....” Thù Nhi vội vàng đáp một tiếng, ngước mắt lên, chỉ thấy bóng lưng hắn càng lúc càng xa. Thượng Quan Mạn nhìn theo hướng hắn rời đi đến mức xuất thần, Thù Nhi gọi, nàng mới mơ hồ đáp trả.
Đỡ nàng vào trong điện, mới thấy mặt nàng nhăn nhúm, sắc mặt tái nhợt như tuyết, trên môi đã gần tím bầm, nhìn thấy từng vết máu trên lưng mà giật mình, những lằn roi xen lẫn nhau khó phân biệt. La cô kêu trời kêu đất, tức giận tức giận mắng thái tử, ồn ào suốt một đêm mới an ổn ngủ.
Vì vết thương quá nặng, hôm sau không thể xuống giường. Hồng Phi nghe tin từ chỗ La cô, không cần thương lượng với nàng tự giác đem điều lệnh tăng thêm mấy tháng, chỉ đợi nàng khỏe lên. Nàng nghe nói vừa vội vừa tức, một ngày bọn họ chưa thể xuất cung, Cố Sung Viện giả bị bệnh, mấy tháng nằm trên giường không dậy nổi, chỉ sợ bệnh giả thành thật. Không muốn có chuyện phiền phức, liền trì hoãn lại. Nghe nói thái tử cũng nằm mấy tháng, gây ồn ào huyên náo trong triều đình. Thái Tử Phi đến thăm mấy lần, vẻ mặt vẫn trấn định, thoáng một cái mùa thu đã qua, đảo mắt trong sân đã bay lên tuyết đầy trời.
Uống thuốc liền mấy tháng, thân thể cuối cùng chuyển biến tốt rồi, bụng của Ngô Tiệp Dư đã lộ ra, đến thăm bất tiện nên bảo Diệu Dương đi thăm nàng mấy lần. Hôm nay trời đẹp, nàng mới qua thăm. La cô cầm giúp nàng áo bông mới may, mới thấy chiều rộng đã khâu vào mấy lần chỉ, quần áo mùa đông mặc ở trên người nàng, chỉ e đè bẹp nàng, không khỏi đau lòng gạt lệ, nhưng rồi Thượng Quan Mạn lại tới an ủi bà.
Từ chỗ Ngô Tiệp Dư ra ngoài, không ngờ lại vừa đúng gặp phải các hoàng tử vào cung, chỉ đành phải dừng bước, đứng ở một bên, dẫn đầu chính là Thất hoàng tử mặc một bộ áo choàng da hạc trắng thường phục gấm màu vàng ánh đỏ. Một đôi mắt tĩnh mịch như mực, nhìn có vẻ tuấn lãng hiền hòa, phía sau hắn là một vị hoàng tử nhìn lạ mắt, lại thân thiện chào hỏi: “Đây không phải là thập nhị muội sao!”
Thấy tránh không khỏi, nàng nghiêng người làm lễ: “Tham kiến Thất ca, Cửu ca.”
Cửu hoàng tử không khỏi “Ô” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Chúng ta chỉ gặp qua vài lần, muội cũng nhận được ta.”
Nàng nói: “Là do thời gian gần đây Thất ca và Cửu ca thường ở chung, mặc dù không thường gặp Cửu ca vẫn có thể đoán được.” Thấy Cửu hoàng tử tựa như còn muốn hỏi, vội nói: “Muội muội xin được cáo lui trước.” Nói xong liền muốn đi, Cửu hoàng tử lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, tiến lên một bước muốn nắm cổ tay nàng. Nàng cau mày kéo tay áo rút ra, cuối cùng lại bị hắn bắt được tay áo, Cửu hoàng tử cười nói: “Thập nhị muội, muội đợi chút, các ca ca có điều muốn hỏi muội.”
Nàng bất giác cau mày, giãy giãy nhưng không có tránh ra, nhẫn nhịn nói: “Xin Cửu ca buông tay trước.”
Cửu hoàng tử vội buông ra, cười nói: “Muội muội đừng nóng giận, ta và các muội muội chơi đùa thành thói quen.” Vừa buông tay ra, nàng liền xoay người đi, lại nghe Cửu hoàng tử nói: “Thập nhị muội, nghe nói muội bị bệnh, chúng ta làm ca ca cũng chưa qua thăm một chút, hôm nay ca ca làm chủ, mời muội được không.”
Nàng đáp vẻ lạnh nhạt lễ độ: “Tâm ý của cửu ca, Lâm Quan ghi nhớ, Lâm Quan còn phải hầu hạ mẫu thân, chỉ sợ không thể cùng đi.” Nói xong liền thi lễ, xoay người bước đi.
Cửu hoàng tử thấy thế nhíu mày, vốn muốn gọi nàng lại, lại nghe Thất hoàng tử nói: “Cửu đệ, thôi đi.” Hắn không khỏi quay đầu nhìn hắn: “Sao, Thất ca không muốn biết đêm thái tử bị phụ hoàng phạt roi rốt cuộc đã nói những gì sao?” Thất hoàng tử vẫn lắc đầu. Cửu hoàng tử lại nhìn theo hướng nàng rời đi tức cười nói: “Nha đầu này, tính tình thật lớn.”
Ngày hôm sau lại có tin truyền ra, chức Công bộ Thượng thư trống đã lâu, cuối cùng do Hách Liên Du kiêm nhiệm. Nghe tin này, Thượng Quan Mạn đang đọc thư của Hàn gia do Hồng Phi đưa tới, mấy chữ ít ỏi, lại cảm thấy nhớ. Nàng chống cằm nhìn hồi lâu, khiến La cô giễu cợt một phen: “Điện hạ ở chỗ này than ngắn thở dài, chẳng lẽ là có tình lang rồi.” Nàng cố ý giận nói: “Ta cả ngày sống ở chỗ này, lấy đâu ra tình lang.” La cô che miệng cười không ngừng: “Mặc dù không thấy tình lang, cũng là bộ dạng có tình lang.” Nàng giận gọi: “La cô!” Một hồi thất thần, Hách Liên Du rời kinh mấy tháng, chiếu lệnh nhậm chức ban xuống, có lẽ cũng đã trở lại.
Liên tiếp mấy ngày bão tuyết liên tục, xa xa chỉ thấy ngói xanh gạch vàng, ngày hôm đó trời lại trong, nội thị sớm đã quét tuyết trước điện. Trong cung mất đi ánh bạc, khôi phục vẻ hoa lệ thường ngày, mặt trời rực rỡ chiếu sáng phía chân trời, tuyết trên mái hiên tan thành nước, theo khe rãnh nhỏ xuống như mưa. Đế Cơ kết bạn đi Phượng Tê cung thỉnh an. Chiêu Dương khoác một bộ áo choàng đỏ thẫm đến, da hạc trắng như tuyết quấn trên cổ làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp như mẫu đơn, Đế Cơ chung quanh rãnh rỗi nói chuyện liền lại truyền tới: “Nghe nói lúc Hách Liên Đại nhân vào cung, Chiêu Dương ngay trước mặt của hắn thỉnh cầu phụ hoàng đồng ý cho nàng xuất cung đi dạo, phụ hoàng lại đồng ý, cũng do Hách Liên Đại nhân tự dẫn đường.”
“Chiêu Dương không biết rụt rè như vậy mà Đại nhân vẫn không chán nàng.”
“Ngươi biết cái gì, nghe nói phụ hoàng đã lặng lẽ đồng ý hôn sự của cả hai, chỉ cần Hách Liên Đại nhân cầu hôn trên Càn Khôn điện, chuyện này là được....”
Chiêu Dương đi qua nhìn thấy, vẫn tựa trên gối lông đỏ thẫm cười, tiếng xe vang vọng trên hành lang cung. Các Đế Cơ cả kinh tản ra mọi hướng, duy nhất người áo choàng màu trắng lẳng lặng đứng đó, Chiêu Dương cười nói: “Có biết mẫu hậu tuyên ngươi vì chuyện gì không?”
Thượng Quan Mạn đang cầm ấm lô trong tay tròng mắt mỉm cười: “Dụng ý của mẫu hậu, làm nhi thần nào dám đoán.”
Chiêu Dương nhìn vết sẹo chằng chịt trên mặt nàng ra vẻ tiếc hận: “Mặt của ngươi hủy thành bộ dáng như vậy, còn ai dám xin cưới ngươi. May mà mẫu hậu ghi nhớ chuyện của ngươi, rốt cục đã chọn xong, lần này chính là bảo ngươi đi gặp một chút.”
Lông mi của Thượng Quan Mạn khẽ run lên, chợt cười nói: “Vậy phải tạ mẫu hậu phí tâm.” Chiêu Dương cau lại đầu lông mày nhìn nàng. Bởi vì sinh bệnh, eo của Thượng Quan Mạn không khỏi gầy đi, mặt mũi cũng hao gầy chút, chắc là chưa khôi phục hoàn toàn, nhìn có vẻ tiều tụy. Hà Hoàng hậu chỉ kể cho nàng nghe, hôm nay gặp, Thượng Quan Mạn đứng cùng một chỗ với nàng, chính là hoa dại và mẫu đơn, dù cho nam tử nào cũng sẽ không vứt bỏ nàng mà chọn Thượng Quan Mạn. Chiêu Dương cười nói: “Hôn kỳ của ta cùng với Tử Thanh cũng đã đến gần, ngày thường ta lạnh nhạt với ngươi, cũng là ta đây làm tỷ tỷ không đúng.” Giọng nói của nàng vốn thương hại, chợt nảy ra ý định, nói: “Không bằng hôm nay ngươi cùng đi với chúng ta.”
Ngữ điệu của Chiêu Dương có vẻ ngẫu hứng, lời vừa nói ra, chúng Đế Cơ có vẻ hả hê. Từ xưa mỹ nhân cần phải có xấu nữ tới so, trên mặt Thượng Quan Mạn có sẹo không nói, quần áo vốn là mộc mạc, lại nằm dưỡng bệnh một thời gian dài, tựa như đóa hoa thiếu nước, khó hồi phục sinh khí, càng khiến cho Chiêu Dương càng thêm vẻ diễm lệ, chỉ sợ Chiêu Dương có tâm tư như thế, mới mang nàng theo. Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng cau mày, Chiêu Dương không nói thêm gì phân phó: “Đi bẩm mẫu hậu, hôm nay Lâm Quan theo ta xuất cung, ta và Tử Thanh cùng mang nàng đi gặp vị hôn phu tương lai của nàng.”
Thượng Quan Mạn bị kéo mạnh, dọc đường xuất cung, Hách Liên Du mặc áo lam đang cưỡi ngựa trắng đứng chờ, nghe tiếng xe mới xoay mặt lại. Cung tỳ ổn định, Chiêu Dương kéo váy ưu nhã bước xuống, Hách Liên Du cũng xuống ngựa, thoáng thấy Thượng Quan Mạn sau lưng nàng, ánh mắt hơi chững lại.
Chiêu Dương khẽ kéo Thượng Quan Mạn bước lên, nụ cười sáng như trăng rằm nở rộ trên mặt: “Thiếp dẫn theo Lâm Quan muội muội, Đại nhân đã gặp qua, còn nhớ chứ.”
Tròng mắt hờ hững của Hách Liên Du nhẹ nhàng đảo qua Thượng Quan Mạn, khoé môi hiện ra nụ cười không dễ dàng phát giác: “Hm, thần không nhớ.” Chiêu Dương cười kiêu căng, cố ý cao giọng: “Trước khi mặt Lâm Quan muội muội bị hủy cũng có mấy phần thùy mị, Đại nhân sao có thể quên chứ.” Giữa hai lông mày khó nén đắc ý, cười nói: “Chúng ta xuất cung còn cần làm phiền Đại nhân một chuyện.”
Hách Liên Du hơi nhướng mày.
Chiêu Dương cười nói: “Mẫu hậu xem xét một vị hôn phu cho Lâm Quan muội muội, thiếp nghĩ muội muội nhất định là tò mò, chúng ta dẫn nàng đi xem một chút được không?” Mắt thấy thần sắc Hách Liên Du dần dần trầm xuống, Chiêu Dương thấp thỏm hỏi: “Đại nhân?”
Ánh mắt Hách Liên Du rơi vào trên vẻ mặt trầm tĩnh của Thượng Quan Mạn, giọng nói có ý đùa: “Không biết là người nào?”
Chiêu Dương nói: “Lần trước thiếp thay muội muội chọn một người, vốn là để cho muội muội xem một chút, ai ngờ ngoại quan kia trở về, dẫu có chết cũng không dám cầu hôn. Mẫu hậu không còn cách nào, chỉ đành phải đồng ý, lần này là một tú tài có học, nếu may mắn, trúng Trạng nguyên cũng không chừng....”
Hách Liên Du chợt cười: “Đi xem một chút cũng tốt.”