Diệu Dương nguyên đã một mình trở về Thù Ly cung. La cô chỉ sợ sinh nhật Thượng Quan Mạn xuất hiện máu tanh nên canh cánh trong lòng, an ủi: “Điện hạ, Hoa Dương Điện hạ đụng cột chết thì đã qua giờ Tý, không sao đâu.”
Thượng Quan Mạn chỉ nói không sao, thúc giục La cô đi ngủ.
Diệu Dương không biết chuyện như thế nào, cảm giác ra không khí trong điện, liền ngồi im lặng ở trên giường, bất ngờ lại nói: “Đây là cái gì?” Dưới giường chợt mơ hồ thấy hộp gấm có hoa văn dây dưa ở một góc, chẳng biết sao ngã rơi xuống đất. Nghĩ cho dù rơi chắc cũng không hư nên Diệu Dương chân không xuống giường nhặt lên. Đúng là một hộp gấm, hào hứng mở ra xem, nhất thời thất vọng: “Còn tưởng là gì, hóa ra chỉ là cuốn sách cũ.” Tiện tay liền ném sang một bên.
Thượng Quan Mạn đang muốn thổi đèn đi ngủ nghe vậy không khỏi cười: “Hôm qua còn quấn ta học thơ, hôm nay xem sách lại trốn như rắn.” Cũng không nhìn liền nhặt lên, Diệu Dương lầm bầm: “Sách kia rách như thế, khẳng định không có gì hay.”
Lơ đãng nhìn qua bìa sách, quả thật là vô cùng cũ rách, đoán là thập niên rất xưa, trang sách đã sớm ố vàng. Diệu Dương mới vừa quăng, đã có mấy tờ tróc ra rơi xuống. Những chữ viết kia rõ ràng đụng vào tầm mắt, khiến cho nàng nhất thời kích động tay chân luống cuống.
“Đây chẳng lẽ là....” Sách dạy đánh cờ 《Cửu Trương Ky》 đã thất truyền sao?
Sách này là tâm huyết của kỳ thủ mấy đời nối nhau làm thành, một thời từng vì nó đưa tới đoạn phân tranh máu tanh, từ đó không còn tung tích. Hoàng đế mấy lần phái người đi tìm cũng không tìm được, không ngờ lại xuất hiện tại nơi này.
Diệu Dương lấy làm lạ hỏi: “Chắc là quà tặng sinh nhật, tỷ tỷ thấy thích vậy, người nọ cũng cực kỳ lợi hại.”
Nàng không yên lòng đáp một tiếng, tối nay trừ ba người bọn họ, cũng không có người khác tới, là ai đưa, cũng không khó đoán ra.
Diệu Dương một mực líu ríu bên tai, thanh âm nàng thanh thuý, vốn là dễ nghe như chim hoàng oanh, ngày hôm nay lại thật om sòm. Vất vả lắm mới đợi đến lúc nàng ngủ, mắt Thượng Quan Mạn đã muốn mất ngủ luôn rồi.
Trong bóng đêm ánh mắt của hắn hiện lên, làm như một cái chuỳ nặng, đánh vào nội tâm co giật đau đớn.
Nàng khẩn cấp muốn tìm chỗ hẻo lánh để cho mình bình tĩnh. Tường dầy cộm nặng nề ầm dời đi, từ khi mật đạo bị huỷ đến nay nàng mới bước vào nơi này lần nữa. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hoảng, mật đạo này tựa như giấc mộng chết non của nàng, không muốn đối mặt, chỉ muốn đem nó đặt tại tầng dưới cùng nhất. Ở mỗi thời điểm cô tịch không chỗ nương tựa, nó lại nổi lên, hành hạ màu máu đầm đìa, vẫn là không thể quên được, tựa như hôm nay nàng lại bước vào nơi này.
Quả thật sập xuống. Đường đi thông ra bên ngoài cung đất đá xốc xếch xếp hợp lý, ngọn đèn dầu đổ nát trộn lẫn trong bùn đất. Trong đường ngầm đen nhánh khó phân biệt, thỉnh thoảng một chút ánh lửa linh tinh, cũng chỉ đến từ nến hoa sen trên tay nàng.
Nàng không đành lòng nhìn lại, xoay người đi nơi khác, lại thấy một cái cửa đá với bốn con thú đá chiếm cứ đối nhau. Trung gian có một bàn quay, chi chít như sao trên trời, bố cục cực kỳ giống bàn cờ.
Nàng cau mày, lúc trước cũng chưa gặp qua cửa này, chẳng lẽ đường ngầm sụp đổ, thay đổi bố cục bên trong sao? Lại đưa tới chút tò mò của nàng, ngưng mắt nhìn, đồ án này đã thấy trên quyển sách mà dược tiền lão nhân tặng.
Cũng bởi vì hứng thú, nàng đối với sách kia đã sớm đọc nhiều nên thuộc, mà nàng cực kỳ thông minh, bởi vì từ nhỏ đánh cờ, tìm hiểu cơ quan cũng không tính việc khó. Thậm chí trò giỏi hơn thầy, lúc nhàn hạ tự vẽ chút cơ quan, tự chơi một mình, cơ quan nho nhỏ tự nhiên không cản trở được nàng.
Cửa đá ầm ầm một tiếng mở ra, theo thềm đi xuống, đi vào một phòng, đập vào mắt là tấm bình phong sơn đen khảm ngọc trai cùng bảo thạch. Phía sau rộng mở trong sáng. Giường lớn bằng gỗ tử đàn có lối vào hình tròn hiện ra phía bên trái trước mắt. Tủ khắc hình rồng vàng đừa giỡn với viên châu đứng thẳng. Đối diện tường là bàn trang điểm khảm hoa văn phượng hoàng. Trung ương là một cái lò, giá áo gỗ tử đàn, bình sứ ngọc như ý trên tụ kệ. Thảm lông cừu đỏ trải trên đất. Mặt tường phía bàn trang điểm còn đặt một cái giường thấp, an bài bàn trà nhỏ và bàn cờ, trên bàn treo một bức tranh mỹ nhân.
Cô gái trong tranh áo trắng thanh khiết, xoay mắt thản nhiên cười, hoa thụ sau lưng loạn đỏ như mưa, một khắc khuynh thành.
Thơ ghi: “Đôi mày yêu kiều tựa ngọn núi vắt ngang. Làn tóc xanh mềm mại nhuốm nồng khói xuân.” nguyên tuyệt không giả.
Thượng Quan Mạn than thở trong lòng, từng gặp qua sắc đẹp tất cả hậu cung, vẫn cảm giác không bì kịp một phần của cô gái này. Cho dù Chiêu Dương, cũng cảm thấy chán nản thất sắc.
Bên trong phòng này trang sức xa hoa, không nhiễm trần thế. Tổng quan nhìn ra chính là khuê các của nữ tử, trên bàn trang điểm có một cái lược ngà khảm bảo thạch, chạm tay lạnh như băng. Nếu không phải tranh kia bởi vì thời gian đã lâu sớm hơi ố vàng, lò vắng lạnh, nàng đã cho là vào nhầm phòng.
Nhìn kỹ mặt mày mỹ nhân trong tranh, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.
Xoay người chỉ thấy bóng người soi rõ trong gương đồng, chiếu ra mặt mày như vẽ của nàng. Nàng đột nhiên chợt hiểu, người này, cực kỳ giống Nhu Phi, không, là Nhu Phi cực kỳ giống nàng ta.
Trong lòng sóng trắng vỗ bờ, nàng khiếp sợ dị thường, chỉ vì lơ đãng nhìn thấy một bí mật. Vạn chữ dày đặc sắp hàng trên màn gấm, thế gian duy nhất chỉ có một người có thể dùng, màu vàng sáng trên giường, không khỏi chỉ hướng đến quân chủ cao nhất kia.
Nàng nhẹ giọng chê cười, hiểu ra vì sao mới gặp gỡ Nhu Phi đã cảm thấy nhìn quen mắt. Bây giờ nhìn lại, mặt mày tinh xảo của người trong kính kia, có vài tia hẳn là hết sức giống Nhu Phi.
Không trách được, sủng ái của Hoàng đế với Chiêu Dương thịnh lâu không suy, càng thêm yêu đối với Nhu Phi. Đối với nàng, cũng không phải là bởi vì thương yêu Cố Sung Viện, mà là, vẻ đẹp của nàng, tướng mạo của nàng, khiến cho Hoàng đế nhớ lại người trong bức họa.
Thì ra là như vậy.
Nàng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đủ loại tâm tình lần lượt thay đổi gom về một chỗ. Nàng cười loạn run rẩy một mình trong phòng đá không người đó.
Nếu Cố Sung Viện biết, nhất định rất thương tâm. Tình nghĩa nhiều năm, thì ra chỉ vì một nữ nhân, không phải là bà, không phải Hà Hoàng hậu, cũng không là Nhu Phi. Các nàng, bất quá chỉ là bóng dáng của nàng ta.
Chợt nghe ầm ầm một tiếng, làm như cửa đá khép mở, nàng vội thổi đèn trốn vào trong tủ.
Chỉ nghe thanh âm già nua lanh lảnh: “Thánh thượng, người cẩn thận dưới chân.”
Thân thể nàng căng thẳng.
Xuyên thấu qua khe hở, quả là Tào Đức đỡ Hoàng đế từ sau tấm bình ra ngoài. Hoàng đế một bộ quần áo vàng sáng níu lấy Tào Đức bước chân tập tễnh. Tào Đức một tay vừa cầm đèn vừa khuyên nhủ: “Thánh thượng, cẩn thận long thể.”
Chắc là quân vương trong ngày thường luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ nhìn thẳng ông. Tào Đức thắp sáng đèn cung đình, chợt bên trong phòng sáng như ban ngày, thấy rõ tóc hoa râm hai bên tai Hoàng đế, nghiêng người ngồi trên ghế con ở trước bàn trang điểm, lưng lại thấy còng xuống.
Thanh âm Hoàng đế mệt mỏi: “Không sao, trẫm ở chỗ này yên lặng một chút.”
Tào Đức bất đắc dĩ, khoác áo cho ông, không tiếng động thối lui đến sau bình.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng đế, ánh mắt của ông tĩnh mịch, nhìn chằm chằm mỹ nhân đối diện hồi lâu không nói.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một câu,
Tựa như sao không phải đêm qua, Vì ai sương gió đứng giữa trời
Hoàng đế thế này, nàng nhìn rõ trong lòng ông đầy ý sầu.
Một canh giờ qua đi, nàng ở trong tủ tay chân tê dại. Hoàng đế không nói một lời, chỉ nhìn bức họa xuất thần. Ngọn đèn dầu chập chờn, ông cuối cùng nói nhỏ một câu: “Đây là báo ứng của ta. Ta phụ nàng, nàng liền trừng phạt ta với ông trời.” Nói xong, ông đột nhiên chấn động ho khan, ho đến đấm ngực, trên mặt tuấn tú hiện lên màu đỏ bệnh hoạn. Nếu không phải Tào Đức chạy vào, nàng chỉ kém đẩy tủ đi ra vuốt cho ông.
Tào Đức thẳng khuyên: “Thánh thượng, chúng ta trở về đi thôi, nơi này ẩm ướt, cẩn thận nhiễm lạnh.” Hoàng đế “Uh” một tiếng, để Tào Đức dìu lấy chậm rãi chuyển qua tấm bình, phòng đá ầm ầm tắt, cũng không thấy người nữa.
Nàng vô lực ngồi liệt ở trong tủ.
Ngày thứ hai Hoàng đế cũng không vào triều, canh ba liền tuyên thái y, nói thánh cung không khỏe. Đối với cung nhân mà nói, đây là chuyện lớn trời sập. Thái y tụ đầy Kiền Khôn Điện thương lượng đối sách. Hà Hoàng hậu tự mình đi trước, lại bị Tào Đức tuân thánh mệnh cản lại. Mấy chục phi tần Đế Cơ sắc màu rực rỡ tụ ở ngoài điện chậm chạp không muốn tản đi. Tào Đức bất đắc dĩ, trở ra, cũng chỉ tuyên Nhu Phi.
Phi tần mới vừa đi, các hoàng tử lại tới thỉnh an. Hoàng đế cách rèm phát cáu một hồi, gặp người liền mắng. Các hoàng tử mặt xám mày tro trở về phủ của mình. Kiền Khôn Điện mới yên tĩnh.
Những chuyện này, đều là La cô từ từ nói nàng nghe. La cô vừa vội vàng thêu thùa vừa nói đâu đâu: “Buổi sáng thăm bệnh đã vậy, Sung Viện không đi, Điện hạ cũng đừng đi, tránh gặp chuyện không may.”
Nàng đang lúc suy nghĩ, trên mặt thoáng vài tia hoảng hốt, quay mặt lại cũng chỉ cười: “Tự nhiên muốn đi, chẳng qua là thời điểm nhiều người, phụ hoàng nhìn phiền lòng thôi. Vừa là muốn đi, cũng là muốn tìm thời điểm thoải mái.”
Tình hình tối hôm qua, chắc là cảm lạnh, lại bởi vì chuyện Hoa Dương nên tức giận công tâm, tuyệt đối không dễ chịu. Lúc này người chỉ muốn ngủ, giống như ngủ thì trong lòng mới có thể dễ chịu hơn. Cũng giống với tình hình đêm đó của nàng, ngủ sau một ngày, đến giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) sẽ dễ dàng tỉnh giấc, yếu ớt mở mắt, đồng rò thỉnh thoảng vang lên thanh âm, càng thêm cảm thấy bóng đêm tĩnh mịch. Trong lòng giống như bị dã thú cô đơn cắn nuốt ngũ tạng lục phủ, kinh hoảng sợ hãi. Đối với không gian yên tĩnh kia, tựa như có thể giết người trong vô hình.
Cái loại tuyệt vọng đau đớn đó, nàng tới chết cũng khó thể quên được.
Qua đến giờ hợi, nàng phân phó Thù Nhi: “Đem bộ địch y gấm màu trắng đến đây.”
Thù Nhi nghe vậy kinh ngạc lên tiếng: “Điện hạ, người trong cung cũng không dám mặc màu đẹp, chỉ sợ rơi xuống đầu đề câu chuyện, sao Điện hạ đi ngược lại.”
Nàng nhàn nhạt nhíu mày: “Nếu ngươi sinh bệnh, nhìn thấy người chung quanh ăn mặc như chuẩn bị hậu sự, ngươi nghĩ thế nào.”
“Nhất định là tức giận, quả thật giống như là mong đợi mình chết!” Thù Nhi vội che môi, Thượng Quan Mạn cười nhạt: “Huống chi xiêm áo này cũng không phải là hết sức diễm lệ, hàm súc mà không kiêu ngạo, vừa đủ để dùng.”
Hơn nữa, người trong bức tranh kia, cũng mặc áo trắng. Lúc đó còn trẻ tình thâm, cho dù hôm nay ông ngồi vững giang sơn, trí nhớ lúc xưa khắc sâu trong đầu. Giai nhân khó có được, hồi ức như trước, ông chỉ có thương cảm, làm sao quên được.
Nếu nàng không thể xuất cung, ở trong thâm cung vắng vẻ này, các nàng có thể dựa vào, chỉ có sủng ái của Hoàng đế. Nếu thái tử có thể lên ngôi, dĩ nhiên là tốt hơn. Nếu là người bên cạnh, nàng cũng chỉ có thể cầu xin Hoàng đế nhớ tới tình cũ cho các nàng một đường lui.
Thù Nhi đi gọi Diệu Dương, nàng cũng mặc một bộ địch y vàng nhạt, kéo lụa màu đỏ, chững chạc không mất hoạt bát.
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Hoàng đế ngủ trong buồng lò sưởi phía đông. Trước điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đèn cung đình ở trong gió chập chờn không ngừng. Theo bậc cẩm thạch không vết như tuyết, nội thị đi vào thông bẩm, cách một hồi Tào Đức vội vã ra ngoài, bộ mặt tươi cười: “Thánh thượng ngủ lại rồi, mời Điện hạ trở về đi.”
Nàng và Diệu Dương cúi đầu lượn lờ đứng ở dưới bậc. Gió đêm đánh tới, thổi lên váy áo dài, tóc mai đang cắm châu ngọc chập chờn, áp bách đường vòng cung trên cổ trắng nõn. Nàng phiền muộn cười một tiếng, nói: “Phụ hoàng ngay cả Chiêu Dương tỷ tỷ cũng không gặp, tất nhiên cũng sẽ không gặp chúng ta.” Mắt nàng ửng đỏ, hướng về phía Tào Đức nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Mẫu thân có nấu cháo trắng, kính xin A Ông mang cho phụ hoàng.” Nói xong cúi đầu, nàng đứng ở trong bóng đêm, váy dài loạn bay, chỉ cảm thấy eo nhỏ nhắn muốn gãy.
Tào Đức có chút hoảng hốt.
Diệu Dương cũng là mắt chuyển đó, khẩn cầu nói: “A Ông, phụ hoàng ra sao, ta rất lo lắng.” Nàng tính tình trẻ con, mẫu thân đã không có ở trên đời, chỉ còn lại Hoàng đế. Lần này Hoàng đế bệnh nặng, nàng thật rất lo lắng.
Tào Đức không đành lòng cự tuyệt, chỉ đành phải nói: “Hai vị Điện hạ đi theo ta.” Tào Đức dẫn hai người đi, gấp nhìn về phía sau hai người, dừng lại, nói: “Hai vị Điện hạ chờ một chút.” Bước nhanh nghênh xuống: “Hách Liên Đại nhân, sao ngài tới lúc này?”
Thân thể Thượng Quan Mạn cứng lại, chỉ nghe thanh âm Hách Liên Du trầm thấp sau lưng: “Ta không yên lòng, muốn tới thăm Thánh thượng.”
Hắn và Hoàng đế nói lý ra từ trước đến giờ nói chuyện tùy ý. Tào Đức nghe, ngược lại cảm thấy thân thiết hơn thăm hỏi đường hoàng của các hoàng tử khác, thở dài thật thấp: “Hai vị Điện hạ cũng đang muốn vào, vậy Đại nhân cùng theo lão nô đến đây đi.”