Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 71: Chương 71: Phiên ngoại mười lăm năm sau




Tháng tám hằng năm mưa vẫn luôn rỉ rả không ngớt. Trên bầu trời bất kể sáng tối đều có mây đen che khuất ánh mặt trời và mặt trăng.

Sùng Kha đế năm hai mươi bảy, Hoàng đế ban bố thánh chỉ nhường ngôi lại cho Hoàng Thái tử, bản thân thì lên làm Thái Thượng Hoàng ung dung tự tại.

Khoác long bào, Hoàng Thái tử Trác Thiếu Khanh lên ngôi, lấy phong hiệu Chính Đức, mở ra một thời kì thái bình thịnh thế.

Chính Đức đế năm thứ hai, Hoàng đế đại hôn cùng Hoàng hậu là Hữu An Trưởng công chúa của Định Nam quốc, dùng tám trăm rương lễ vật trải khắp Đế thành, tỏ rõ ân sủng cùng uy quyền của Hoàng hậu nương nương.

Chính Đức năm thứ tám, Thái Thượng Hoàng băng hà, Thái Hậu tuẫn táng theo phu quân. Cả Bình Tây quốc cử hành đại tang.

Năm Chính Đức thứ mười một, ngày mười lăm tháng tám, Tết Nguyên Tiêu.

Trong Hoàng cung hôm nay có yến tiệc Trung Thu, từ rất sớm đã đốt đèn lồng. Rũ bỏ màu trắng của đại tang sự ba năm trước, Hoàng cung chính thức khoác lên mình một màu đỏ sẫm đầy vui mừng, trông càng thêm uy nghi quyền quý.

Vì ngoài trời thời tiết không tốt, nên yến tiệc hôm nay được cử hành bên trong Văn Hoa điện. Thời gian bắt đầu còn chưa đến, nhưng bên trong đã lục đục có người ngồi xuống.

Tầm một nén hương, cửa chính một lần nửa bật mở, hai thân ảnh tiền hô hậu ủng tiến vào. Chúng tiểu thư thiếu gia có mặt bên trong vội vàng nhìn ra, trong ánh mắt bắn ra sự si mê suồng sã.

Chỉ thấy người đến là một nam một nữ tuổi tầm mười bốn mười lăm.

Nam tử thân cao ba thước, chân mày đen nhánh, ánh mắt sắc bén mang theo kiêu ngạo khó gần, một bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu*. Mũi cao da trắng, bạc môi hờ hững buông, mặc ngọc quan trên tóc bóng loáng, lập loè ánh nến.

Trên người mặc y phục màu tím tía thêu hình Bạch Trạch, đai lưng mặc ngọc đeo kim bội hình tròn khắc ba chữ “Vĩnh Phúc vương”, tay cầm chiết phiến cũng có khung làm từ mặc ngọc viết hai câu thơ “Nhật sắc dục tận hoa hàm yên. Nguyệt minh như tố sầu bất miên*“.

Bên cạnh hắn, nữ tử mang diện mạo bế nguyệt tu hoa* một thân váy dài màu trắng thuần tuý, trên ngực áo thêu Ưu Đàm hoa* bằng ngân tuyến, vạt áo lại thêu những đám mây nhỏ màu xích thố kì lạ. Búi tóc Lăng Hư kế đầy kì công, trên búi tóc cắm hai cây trâm làm từ huyết ngọc ngàn vàng khó cầu điêu khắc hình Ưu Đàm hoa cực kì tỉ mỉ.

Vòng eo nhỏ chưa đầy nắm tay không dùng đai lưng buộc lại mà dùng sợi gấm An Châu siết chặt, hai đầu sợi gấm có tua rua được nhuộm màu xích thố, trên sợi gấm cũng đeo kim bội hình tròn khắc bốn chữ “Lung Nguyệt công chúa“.

Khuôn mặt tròn tròn phấn nộn trông rất khả ái hoà nhã, đôi môi không tô mà đỏ, nơi đuôi mắt cánh phượng dài có một nốt chu sa đỏ thẫm, chóp mũi nhỏ nhắn. Cùng với nam tử bên cạnh có đến bảy phần giống nhau.

Hai người vừa bước vào bên trong đã vang lên tiếng xì xầm to nhỏ.

“Nhìn đi, Vĩnh Phúc vương cùng Lung Nguyệt công chúa quả thật là huynh muội tình thâm, lúc nào cũng đi chung với nhau“.

“Vĩnh Phúc vương cùng Lung Nguyệt công chúa thật sự quá đẹp, đẹp đến câu hồn đoạt phách*, khiến ta quả thật xấu hổ với dung mạo của chính mình“.

“Ngu ngốc, nếu không có mỹ mạo, làm sao xứng là hài tử của Nhiếp chính vương cùng vương phi? Ngươi không thấy hai người họ đẹp như thế nào à?“.

Mà hai người trong công cuộc bàn tán hăng say của mọi người- vẫn đang ung dung đi về chỗ ngồi của chính mình.

Chính Đức đế chưa có hài tử, nên ở vị trí dành cho vương gia công chúa bên dưới Phượng ỷ của Hoàng hậu, chỉ có một bàn dành cho hai người Vĩnh Phúc vương và Lung Nguyệt công chúa mà thôi.

Vĩnh Phúc vương Trác Hàn Tuệ lôi kéo Lung Nguyệt công chúa Trác Dung Kiều ngồi xuống ghế, lại tự động tay rót trà cho nàng, sủng nịch nói:

“Trời mưa rỉ rả khó tránh cảm mạo, muội uống chút trà nóng để giữ ấm thân thể“.

“Đa tạ ca ca”, Trác Dung Kiều cũng không từ chối, hờ hững đáp rồi nhận láy tách trà nhấp một ngụm.

Hương trà Đại Hồng Bào đắt đỏ tràn ngập trong khoang miệng, Trác Dung Kiều thoã mãn híp mắt, sự hờ hững trên mặt nhanh chóng bị sự đáng yêu thay thế.

Còn Trác Hàn Tuệ nhìn thấy muội muội vẻ mặt hưởng thụ như thế cũng nhịn không được rót một tách trà, miệng vừa nhấp một ngụm đã lập tức phun ra, sự lãnh khốc khó gần trên mặt trong nháy mắt gãy răng rắc, lộ ra tính cách thật sự:

“Muội muội, trà này làm sao uống được? Đắng quá đi mất, đắng quá, Giang Từ, mau mau thay trà bằng nước lọc cho ta. Đắng chết bản vương rồi“.

Giang Từ là nô bộc cận thân của Trác Hàn Tuệ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hắn, vừa nãy thấy hắn uống trà đã sớm dự liệu sẽ có tình cảnh này, vội vàng đưa bầu nước lọc trong tay đến cho hắn.

Nhìn Trác Hàn Tuệ uống lấy uống để, Giang Từ cùng Khinh Vân- đại nha hoàn bên cạnh Trác Dung Kiều nhìn nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ.

Tính tình của chủ tử hai người cùng những gì dung mạo thể hiện ra rất khác nhau.

Trác Hàn Tuệ dung mạo cao lãnh, nhưng tính tình lại ôn nhuận như ngọc, có đôi khi còn trẻ con ngây thơ như tiểu hài tử, rất thích những nơi ồn ào náo nhiệt. Rất thích những thứ một là không có vị gì, hai là phải thật ngọt.

Còn Trác Dung Kiều mang dung nhan toát lên vẻ khả ái đáng yêu, nhưng tính tình lại như băng sơn ngàn năm vừa lạnh lùng vừa khó gần, lại là nữ nhân vô cùng vô cùng khó tính, cực kì ghét tiếng ồn. Rất thích uống trà, trà càng đắng càng tốt. Không thích đường và không thích những thứ quá ngọt.

Tính cách cùng dung nhan trái ngược của hai người đã không ít lần làm người khác phải câm nín chỉ vì không thể đoán được. Ngay cả phụ mẫu hai người là Trầm Thư Kính cùng Trác Thiếu Hằng có lúc cũng lâm vào tình trạng khó xử.

“Hôm nay Chân biểu tỷ có đến đó, huynh không đi tìm tỷ ấy à?”, Trác Dung Kiều không để tâm đến trò hề của Trác Hàn Tuệ, lạnh nhạt nói, giọng nói mang đậm nét muốn tiễn khách.

Chân biểu tỷ là Trầm Cảnh Chân- đại nữ nhi của cữu cữu Trầm Ngôn. Trầm Cảnh Chân năm nay mười lăm tuổi, đã sớm chỉ phúc vi hôn* cho Trác Hàn Tuệ. Tiểu Chân nhi năm đó bây giờ đã lớn, là người duy nhất có dung mạo đẹp suýt soát với Trác Dung Kiều.

“Chân Chân đang ở chỗ mẫu phi, ta không muốn ở lại đó nghe mẫu phi mắng, thà đi với tảng băng như muội còn tốt hơn cho màng nhĩ của ta a”, Trác Hàn Tuệ gãi gãi đầu, một bộ dáng chim sợ cành cong khi nhắc đến mẫu phi của mình.

Mẫu phi hắn rất đẹp, nhưng tính tình lại không đẹp chút nào. Động một chút là mắng hắn, mười bốn năm nay hắn đã sớm nghe đến hai tai đều đầy rồi!!

Trác Hàn Tuệ thấy Trác Dung Kiều không đáp lời, tinh nghịch nhích lại gần nàng, kề bên tai nàng hỏi:

“Còn muội? Tên tiểu tử Tiết Trọng Mẫn kia thật sự như lời đồn có thể khiến cho băng tuyết sơ dung* sao?“.

Nghe đến ba chữ “Tiết Trọng Mẫn”, Trác Dung Kiều nhớ đến nam hài năm đó đứng ở sau lưng biểu di* Tô Yên Vân vui vẻ cười với nàng, trong lòng sợ run một chút.

Hắn tuy lúc nào cũng tươi cười, nhưng bên trong lại là một tên đại ác ma.

Lại nghĩ đến hành động của Tiết Trọng Mẫn mấy ngày trước, bàn tay giữ tách trà của Trác Dung Kiều thoáng run rẩy một chút, một ít nước trà nóng văng lên bàn tay trắng trẻo mịn màng của nàng, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mau chóng ửng đỏ.

Tế Nguyệt cũng là đại nha hoàn bên cạnh Trác Dung Kiều, từ nãy giờ vẫn luôn chú ý đến nàng. Lúc này thấy vậy vội vàng bước lên, nhanh chóng dùng khăn tay sạch sẽ luôn mang theo bên mình lau sạch nước trà trên tay Trác Dung Kiều, không nhịn được lầu bầu:

“Công chúa, người cẩn thận một chút. Người xem tay đỏ hết lên rồi. Khinh Vân, mau đi lấy kim sang dược lại đây, nếu không bôi cẩn thận chỉ sợ sẽ để lại sẹo“.

Khinh Vân chưa nói lời nào đã nhanh chóng xoay người đi, Trác Hàn Tuệ ngồi bên cạnh Trác Dung Kiều vội vàng đứng lên, hoảng hốt nói:

“Sao muội lại bất cẩn như thế? Nếu phụ vương mà biết được muội bị thương, chắc chắn sẽ cạo đầu ta a. Giang Từ, đi theo Khinh Vân cùng tìm kim sang dược đi, nhanh lên một chút“.

Phụ vương này của hắn cả cuộc đời chỉ yêu thương hai người là mẫu phi hắn cùng muội muội của hắn mà thôi. Lần này muội muội ngồi bên cạnh hắn mà lại bị thương, phụ vương chắc chắn sẽ không màng nguyên nhân mà xử lý hắn cho coi.

Các ngươi nói xem, sống trong gia đình cha không thương mẹ không đau, bản vương có khổ quá không hả?!!

Trác Dung Kiều nãy giờ vẫn luôn giả vờ trấn tĩnh, mày cũng không nhích lên một cái, chỉ thờ ơ vươn tay lấy nước lọc trong tách trà của Trác Hàn Tuệ, trực tiếp tưới thẳng vào tay mình:

“Không có việc gì, cũng không bỏng, chỉ nóng một chút. Ca yên tâm, phụ vương sẽ không làm gì huynh đâu“.

“Tạ ơn trời đất!!”, Trác Hàn Tuệ trừng mắt nhìn Trác Dung Kiều, chỉ thiếu chút muốn quỳ lạy nàng.

Muội đâu có biết phụ vương thân ái của muội tàn độc với ca ca cở nào.

Kể từ khi biết suy nghĩ, mỗi khi ở bên cạnh nhau mà Trác Dung Kiều bị thương, thì lỗi chắc chắn là ở Trác Hàn Tuệ hắn.

Mẫu phi nói hắn là ca ca, phải biết chăm lo bảo hộ muội muội. Còn phụ vương còn quá đáng hơn, ông nói muội muội là đầu quả tim của ông, còn hắn chỉ là cái móng tay.

Móng tay bị thương thì không sao, nhưng đầu quả tim bị thương nhất định sẽ rất đau đớn!!!

Coi có tức không cơ chứ??!!

Trác Hàn Tuệ mười bốn tuổi bất mãn thở phì phò.

Ở nơi không ai nhìn thấy, Trác Dung Kiều nhìn biểu cảm của Trác Hàn Tuệ, len lén nở nụ cười.

Hỗ động giữa ca ca và phụ vương nàng vẫn luôn chứng kiến.

Thật ra không phải phụ vương không yêu thương ca ca, mà là do khi sinh hai người bọn họ, ca ca cố chấp không ra, cuối cùng xém chút nữa hại nàng chết trong bụng mẹ, lại xém chút nữa hại mẫu phi rong huyết. Nên phụ vương vẫn luôn khó chịu ra mặt với ca ca, chỉ là để trút giận nỗi lo của năm đó mà thôi.

Chứ phụ vương thật sự cũng rất yêu thương ca ca, ông nói ca ca là móng tay, mà móng tay có rất nhiều liên hệ với trái tim, nếu móng tay bị tổn thương quá sâu, trái tim cũng sẽ rất đau đớn.

Chỉ là ca ca ngốc, mãi vẫn luôn không hiểu được mà thôi.

—Chú thích—

*Bất cẩu ngôn tiếu: kẻ trầm mặc, ít nói ít cười.

*Nhật sắc dục tận hoa hàm yên. Nguyệt minh như tố sầu bất miên: đây là hai câu thơ trong bài thơ Trường tương tư (II) của Lý Bạch. Dịch nghĩa là: Hoa ngậm khói sắc trời sắp tận. Trăng giăng tơ lòng ngẫn (!) sầu mang. (ST)

*Bế nguyệt tu hoa: chỉ vẻ đẹp của người con gái đẹp đến mức khiến trăng phải giấu mình, hoa phải hổ thẹn.

*Ưu Đàm hoa: còn gọi là hoa Quỳnh.

*Câu hồn đoạt phách: ý chỉ vẻ đẹp đến mất hồn mất vía.

*Chỉ phúc vi hôn: việc hôn nhân đã sớm được định sẵn.

*Băng tuyết dơ dung: băng tuyết vừa tan, ý chỉ nụ cười trên mặt người ít cười.

*Biểu di: dì họ.

——TOÀN VĂN HOÀN——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.