Chiều hôm qua, Cầm Quế- thiếp thân nha hoàn của Triệu Mộ Như đưa đến cho Trầm Thư Kính tấm thiếp mời của Trác Thiếu Kình. Nhìn nét chữ trên đó- cái nét chữ mà cả đời trước nàng đã hao tâm tổn trí ghi nhớ, học thuộc, tập viết theo, để có thể trở thành tâm phúc của y, Trầm Thư Kính tâm trạng tuột dốc không phanh.
Đời trước Trầm Thư Kính vì Trác Thiếu Kình đánh đổi nhiều như thế, y thật sự không hề thương tiếc nàng một chút nào sao? Dung mạo của nàng, tự tôn của nàng, gia đình của nàng, hài tử của nàng. Mọi thứ của nàng đều không tiếc cho y, nhưng tại sao, tại sao y lại nhẫn tâm với nàng như vậy?
Nhưng cảm giác cửa sổ phòng đột nhiên mở ra, theo đó cả thân thể rơi vào một vòng ôm rắn chắc, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lãnh như băng tuyết ngàn năm đầy quen thuộc, Trầm Thư Kính bỗng chốc cảm thấy thật uất ức.
Nàng xoay người, ôm lấy vòng eo săn chắc của nam tử, dụi đầu vào ngực nam tử, im lặng không lên tiếng. Trác Thiếu Hằng cũng im lặng, chỉ một mực dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài của nàng.
“Chàng chắc hẳn cũng biết Trác Thiếu Kình gửi bái thiếp cho ta đi?”, một lúc sau Trầm Thư Kính mới cất lời.
Trong đôi đồng tử xoẹt qua tia chán ghét khi nghe cái tên đó, song Trác Thiếu Hằng không biểu hiện lên mặt, vẫn luôn là bộ dáng không mặn không nhạt:
“Xích Nguy có tra qua, nàng tính cùng hắn gặp mặt sao?“.
Tứ Đại hộ pháp của Kiến Ninh trang, tất cả Trầm Thư Kính đều đã được Trác Thiếu Hằng nói qua một lần, lúc này nghe thấy tên Xích Nguy cũng không quá bất ngờ, trái lại rất ngạc nhiên khi Trác Thiếu Hằng biết ý định của nàng:
“Vâng, nếu Tứ muội ta đã kiên trì muốn bái thiếp này đến tay ta, ta làm sao có thể phụ mong đợi của nàng mà không đi a? Lại nói, không phải Trác Thiếu Kình vẫn luôn đối đầu với hai huynh đệ chàng sao, sẵn tiện dịp này, chúng ta xử lý hắn đi“.
Lúc thốt ra chữ “xử lý”, cả cơ thể Trầm Thư Kính đều ngập trong oán hận. Trác Thiếu Kình, những lời khi ấy ta thề trước khi chết, đã đến lúc ngươi phải gánh chịu rồi.
Cảm giác được sát khí đang bao vây lấy thân thể bé nhỏ của tiểu nhân nhi trong ngực, trong mắt Trác Thiếu Hằng không có lo sợ, không có e ngại, không có hoài nghi cũng chẳng có chán ghét, có chăng cũng chỉ là sự đau lòng cho Trầm Thư Kính mà thôi.
Những năm vừa qua không có hắn, xem ra, nàng đã phải chịu không ít khổ cực rồi.
Cúi đầu nhìn xuống nàng, Trác Thiếu Hằng là hỏi nhưng không cho phép từ chối:
“Ngày mai ta đi cùng nàng được chứ?“.
Trầm Thư Kính biết rõ Trác Thiếu Hằng là lo lắng cho mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, xoa dịu nổi đau của nàng ở đời trước. Đời này gặp được Trác Thiếu Hằng, chính là đền bù tốt nhất mà lão thiên bù đắp cho nàng a:
“Được“.
Hôm sau, giờ Mùi hai khắc, tiết trời đang dần vào xuân nên nắng cũng không quá gắt, có chút dìu dịu của ráng chiều dần buông xuống. Trầm Thư Kính dẫn theo Hỷ Tình, một đường đi thẳng đến Tàng Thực các.
Quản sự Tàng Thực các sớm đã được lão bản ra lệnh đón Trầm Thư Kính từ trước, lúc này đã đứng đợi sẵn ở chính môn. Trông thấy xe ngựa ký hiệu Trầm phủ, quản sự nhanh chóng tiến lên phía trước, lúc Trầm Thư Kính vừa được Hỷ Tình đỡ xuống, liền hành lễ:
“Phượng Nghiên quận chúa an. Chủ tử của lão nô có chút việc bận không thể cùng người đúng giờ, sợ là sẽ đến trễ. Chủ tử nói nếu người muốn đợi có thể trực tiếp đến Tây điện, nếu không cứ việc gặp người nên gặp trước, ngài ấy sẽ nhanh chóng đến“.
Trong lòng Trầm Thư Kính thoáng qua chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại Trác Thiếu Hằng có đến mấy cái thân phận, sợ là công việc cũng bận đến chân không chạm đất rồi. Vả lại, hắn chỉ nói sẽ đến trễ chứ không phải không đến, nàng cần gì phải khó chịu. Nghĩ thông suốt, Trầm Thư Kính phất tay nói với quản sự:
“Ta muốn đến gặp người đã hẹn ta trước, khi nào chủ tử ngươi trở lại, thì chuyển lời cho hắn rằng ta vẫn luôn chờ hắn. Quản sự, mời dẫn đường“.
Quản sự thấy thái độ Trầm Thư Kính không quá kiêu ngạo lại không quá khó ở chung, trên mặt nụ cười càng thêm chân thật, cười nói:
“Thỉnh quận chúa đi theo lão nô“.
Bên trong phòng bao chữ “Thiên”, Trác Thiếu Kình đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, Biện Trúc đứng một bên cũng nhịn không được nói:
“Vương gia, Phượng Nghiên quận chúa này quả thật không xem người ra gì mà. Bái thiếp của người nói rõ là giờ Mùi, thế mà bây giờ giờ Mùi hai khắc rồi, nàng ta vẫn còn chưa đến“.
Tuy có bất mãn, nhưng Trác Thiếu Kình làm sao cũng không quên được bóng dáng mỹ lệ đó, cuối cùng vẫn là dịu giọng nói, nhưng trong lời nói vẫn mang theo mùi vị ghen ghét:
“Biện Trúc, không được nói lung tung. Phượng Nghiên quận chúa nay đã sắp làm Trấn Quốc vương phi, nàng là có tư cách để kiêu ngạo“.
Biện Trúc đi theo Trác Thiếu Kình đã lâu nhưng cũng chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của vương gia mình, rối rắm một hồi vẫn là nhịn không được hỏi:
“Vương gia, nếu người đã biết Phượng Nghiên quận chúa đã được tứ hôn cho Trấn Quốc vương, sao người còn hẹn nàng ta ra gặp mặt, như thế có khiến Hoàng thượng long nhan giận dữ hay không?“.
“Ta không những muốn khiến lão phụ hoàng ngu dốt đó tức giận mà còn muốn Trầm Thư Kính phải thuộc về tay ta. Cái ghế Tịnh vương phi này, nàng ấy không ngồi thì chẳng còn ai có thể ngồi nữa cả”, Trác Thiếu Kình hai mắt ánh lên tia tự tin.
Hai người cứ thế nói qua nói lại, mà không chút để ý đến trong phòng trống cách vách, có hai đôi mắt luôn dõi theo. Nghe xong lời nói của Trác Thiếu Kình, một người trong số đó nhịn không được thốt ra:
“Tịnh vương, chàng quả thật làm ta thất vọng“.
Đúng lúc này cửa phòng bao mở ra, quản sự giả vờ nịnh nọt đưa Trầm Thư Kính vào rồi hành lễ cáo lui. Trầm Thư Kính không nhìn đến sắc mặt khó chịu của Trác Thiếu Kình, tự tiện ngồi xuống cái ghế cách xa y nhất, tựa tiếu phi tiếu hỏi:
“Không biết hôm nay Tịnh vương hạ bái thiếp mời bổn quận chúa đến Tàng Thực các là có việc gì cần thiết? Hay là Tịnh vương cảm thấy bổn quận chúa cả ngày rảnh rỗi, muốn bổn quận chúa đến đây bồi ngươi giải sầu à?“.
Nghe Trầm Thư Kính tự xưng “bổn quận chúa”, Trác Thiếu Kình cảm thấy gân xanh trên trán giựt thật mạnh. Bàn tay để ở dưới bàn gỗ lớn nhanh chóng siết thật chặt, trên mặt vẫn là một nụ cười đầy nhã nhặn:
“Phượng Nghiên quận chúa nói đùa, bản vương làm sao sẽ chỉ vì quận chúa rảnh rỗi mà làm phiền nàng a? Chỉ là bản vương muốn mời nàng đến đây, chính là muốn kể cho nàng nghe sự thật về con người của Thất hoàng đệ của bản vương ấy mà“.
Sự thật? Trầm Thư Kính nhướn mày, khoé môi có chút cao lên, một bộ dạng đầy cao hứng, nhưng không mở miệng, một mực im lặng chờ Trác Thiếu Kình nói.