Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 30: Chương 30: Trác Thiếu Kình




Trác Thiếu Kình từ trong mộng sực tỉnh, cả người đều đầm đìa mồ hôi. Y lại mơ thấy Trầm Thư Kính.

Kể từ yến tiệc hôm đó, nhìn nàng diễm lệ băng khiết, y thời khắc đó liền nhớ mãi không quên. Dù cho y có tự nhủ mình là yêu Trầm Ánh Nguyệt, nhưng không hiểu sao mỗi đêm về vẫn cứ mơ thấy Trầm Thư Kính.

Cảm thấy mồ hôi đầy người rin rít khó chịu, Trác Thiếu Kình vén màn lên, gọi:

“Biện Trúc, chuẩn bị nước, ta muốn tắm“.

Sáng sớm Trác Thiếu Kình mang theo Biện Trúc, đến Tàng Thực các. Tàng Thực các tên gọi ra sao chính là như vậy. Tàng Thực các là tửu lâu lớn nhất Đế thành, nơi đây tụ tập tất cả món ăn trên đại lục, không món nào là không thể làm. Hầu như tại Kinh thành Tam đại quốc gia, đều đặt một Tàng Thực các.

Tàng Thực các từ khi khai trương chỉ tiếp khách quý không tiếp thường dân. Người muốn vào đây ngoài tiền tài còn phải là quý nhân. Nghe nói lão bản của Tàng Thực các cùng Trang chủ Kiến Ninh trang là có quan hệ hảo hữu, thế nên có thể nói chống lưng của Tàng Thực các là Kiến Ninh trang a. Chính vì thế, mọi người bước chân vào đây dù có thân phận hiển hách thế nào, chính là cũng không dám bày ra thân phận, không dám kiêu ngạo.

Tàng Thực các có tổng cộng ba lầu. Tầng trệt chỉ tiếp đãi quan lại từ Lục phẩm trở lên đến Tam phẩm cùng với một số ít đại phú hào nổi danh trong Đế thành. Tầng hai tiếp đãi quan viên Nhất phẩm Nhị phẩm cùng với các vị Công Hầu Bá Tước. Tầng ba chia ra phía Đông và phía Tây, phía Đông tiếp đãi hoàng thân quốc thích, phía Tây là cấm địa, nghe đồn là nơi làm việc của lão bản Tàng Thực các, ai dám bén mảng đến đây liền sẽ bị trục xuất khỏi Tàng Thư các, cả đời đều sẽ không được bước vào một bước.

Trác Thiếu Kình vừa bước vào, quản sự Tàng Thực các đã nhanh chân chạy đến, treo trên mặt nụ cười của thương nhân, cười nói:

“Tịnh vương gia, hôm nay người lại muốn phòng bao chữ “Thiên” sao?“.

Phía Đông tầng ba thực ra chia ra rất nhiều phòng bao, vì các vị hoàng thân quốc thích đến nơi này cũng chỉ để bàn chính sự, khó tránh cần tuyệt mật, trong đó phòng bao chữ “Thiên” là một trong ba phòng bao lớn nhất phía Đông.

Trác Thiếu Kình rất thường hay đến đây, phòng bao chữ “Thiên” luôn là lựa chọn của y. Dẫu rằng chi phí có chút đắt hơn các phòng bao khác, nhưng y là thích cái chữ “Thiên” này. Y là con trai của Khang tần nương nương, một nữ nhân có thể nói là mờ nhạt trong hậu cung, thế nên bà chẳng giúp gì được cho y.

Từ khi y sinh ra, y liền đã biết mình so ra thua kém nhiều người. Kém Đại hoàng huynh một chức Trưởng tử, kém hai vị Tam Tứ hoàng huynh hai chữ Đích tử cao quý, lại kém Ngũ hoàng huynh Thất hoàng đệ một mẫu phi có hậu thuẫn là Định Nam quốc- lại còn có trái tim phụ hoàng. Đến cả mấy tiểu hoàng đệ ở phía sau, hậu thuẫn mẫu gia vẫn là cao hơn y rất nhiều.

Thế nên từ nhỏ đến lớn Trác Thiếu Kình luôn luôn tỏ vẻ bản thân mềm yếu với các vị huynh trưởng, nhưng lại không nhịn được lên mặt với các vị đệ đệ. Mọi người đều là nhi tử của phụ hoàng, cớ sao lại có khác biệt rõ rệt như vậy? Mẫu phi của y chỉ là Tần vị Tứ phẩm, kém một chút liền chẳng thể tự xưng “bổn cung“.

Từ khi hiểu chuyện y đã sớm chán ghét người mẫu phi chỉ biết thoả mãn với những thứ nhỏ nhặt này. Đối với y, chỉ có Hoàng vị hoặc là Thái tử vị mới làm cho y thoả mãn, một phong hào Tịnh vương chỉ là do phụ hoàng bố thí cho y mà thôi.

Do đó Trác Thiếu Kình thích chữ “Thiên”, bởi vì chữ này mang lại cho y mơ mộng hảo huyền. Y muốn làm thiên tử, muốn trở thành cửu ngũ chí tôn nên nhất định phải dùng chữ “Thiên” này.

Nhận được cái gật đầu từ Trác Thiếu Kình, quản sự liền nhanh chóng dẫn đường đưa y lên phòng bao. Phòng bao chữ “Thiên” rộng gấp đôi các phòng bao khác, bên dưới sàn gỗ lót da dê đắt tiền, bàn ghế được làm từ gỗ quý ngoại quốc, trên ghế cũng được bọc một lớp lông cáo hết sức mềm mại. Trên cửa sổ lớn nhìn được toàn cảnh dưới đường phố treo hai mảnh rèm cửa làm từ lăng la tơ lụa màu vàng chói, bốn góc phòng đều đặt một cái hộp gỗ rỗng, bên ngoài chạm khắc chi tiết sắc sảo, bên trong đựng một viên dạ minh châu nho nhỏ, tuy là nhỏ nhưng vào buổi tối bốn viên đều cùng phát sáng, chính là sáng rực cả phòng bao.

Khi Trác Thiếu Kình bước vào, một tiểu nhị liền thay y đốt lên huân hương mà y thích. Y lật thực đơn, tuỳ tiện gọi hai món, lại dặn dò tiểu nhị:

“Một lát nữa sẽ có Trầm Tứ tiểu thư đến, ngươi mang nàng lên đây cho ta“.

“Vâng”, tiểu nhị cung kính lui xuống.

Bên trong chỉ còn lại Trác Thiếu Kình ngồi cùng Biện Trúc im lặng đứng một bên. Khói trắng từ huân hương nhanh chóng bay lên, lượn lờ không tan trong gian phòng to lớn.

Cả hai đều im lặng, đột nhiên Trác Thiếu Kình lên tiếng hỏi:

“Biện Trúc, những lần ta gặp mặt Nguyệt nhi, ngươi đều ở đây. Ngươi nói xem, nàng có thích ta không?”

Biện Trúc trầm tư nghĩ lại những biểu hiện của Trầm Ánh Nguyệt, gật đầu nói:

“Nô tài nghĩ là có đi, nhìn phản ứng của Trầm Tứ tiểu thư không phải là giả. Nhưng vương gia, nô tài có điều nghi hoặc, nếu nói ra sợ làm vương gia bất mãn“.

“Cứ nói đi”, Trác Thiếu Kình phất tay.

“Vương gia, theo nô tài thấy nếu muốn lôi kéo phủ Trầm quốc công, tại sao người không lựa chọn xuống tay ở Trầm Tam tiểu thư Trầm Thư Kính? Dù gì nàng ấy cũng là đích nữ, lại còn có ngoại gia Tô phủ chống lưng, không phải là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí vương phi của người sao?“.

Nếu Biện Trúc đã sớm nghĩ ra, thì sao Trác Thiếu Kình lại không biết. Y mân mê kim bội hình tròn bên hông có khắc chữ “Tịnh”, cười nói:

“Ta khi nào thì nói muốn Nguyệt nhi làm Tịnh vương phi? Ngươi nói không sai, Trầm Thư Kính đúng thật là ứng cử viên tốt nhất giúp ta tranh Hoàng vị, vả lại Trác Thiếu Hằng cũng có ý với nàng ấy, ta làm sao có thể bỏ qua?“.

Biện Trúc tuy thông minh, nhưng cũng là bị Trác Thiếu Kình làm cho mù mờ:

“Trầm Tứ tiểu thư không phải là vương phi người chọn? Vậy tại sao người lại muốn tốn thời gian thân cận với nàng?“.

“Nếu có được trái tim của hai vị tiểu thư Trầm quốc công phủ, thế chẳng phải rất tốt hay sao? Thế thì Trầm quốc công càng thêm buộc chặt với bản vương rồi”, Trác Thiếu Kình cười nói.

“Lại nói Nguyệt nhi cũng là Ngoại tôn nữ của Chính Thái hầu, để kéo gần thêm quan hệ của bản vương và hầu gia thì dành một vị trí trắc phi cho nàng ta cũng không mất mát gì“.

Được Trác Thiếu Kình chỉ điểm, Biện Trúc rốt cuộc cũng hiểu. Biện Trúc vốn định nói gì nữa, nhưng ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ của, thanh âm tiểu nhị lúc nãy vang lên:

“Vương gia, Trầm Tứ tiểu thư đã đến“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.